Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2493: Linh bảo phi hành Lôi Bằng Sí (1)

Thanh Liên sơn trang, tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh nào đó.

Vương Thanh Sơn đang nói cái gì với Vương Thu Minh, trên mặt hai người đầy nụ cười.

Biết được Vương Trường Sinh tiến vào Hóa Thần kỳ, Vương Thanh Sơn cực kỳ kích động.

Gia tộc đã có tu sĩ Hóa Thần, sẽ nghênh đón đỉnh phong phát triển. Mặc kệ gia tộc ở lại Đông Hoang hay Nam Hải, đều sẽ trở thành gia tộc tu tiên số một số hai.

“Một chuyến này thật đúng là hung hiểm, may mà các ngươi bình an trở về.”

Vương Thanh Sơn khẽ thở dài một hơi, cười nói.

Vương Thu Minh nói cho Vương Thanh Sơn tình huống bọn họ ở Thiên Lan giới, Vương Thanh Sơn lau mồ hôi lạnh mấy lần.

Vương Thu Minh cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Một chuyến này công lao lớn nhất của chúng ta chính là hộ pháp cho tổ phụ, giúp tổ phụ tiến vào Hóa Thần kỳ.”

Hắn nhớ tới cái gì, thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc Thập nhị thúc, nếu thúc ấy còn sống, vậy thì tốt rồi.”

Vương gia một lần này tổn thất cũng không nhỏ, Vương Thanh Thuân bị giết, thân thể Vương Thiên Văn bị hủy, nhiều vị tộc nhân bị giết. May mắn là, đám người Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường bình an không việc gì.

“Việc đời vô thường, ta nếu là thực lực mạnh một chút nữa, thập nhị đệ hẳn là sẽ không bị giết.”

Vương Thanh Sơn có chút tiếc nuối nói.

“Việc này không trách cháu, nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy đánh tới cửa, các ngươi có thể đánh lui kẻ địch đã rất không tệ rồi.”

Một giọng nam tử quen thuộc vang lên.

Vương Thanh Sơn cùng Vương Thu Minh lộ vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía cửa sân mở rộng.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên xuất hiện ở trong tầm mắt Vương Thanh Sơn cùng Vương Thu Minh, Vương Thanh Linh đi theo phía sau bọn họ.

“Cửu thúc, cửu thẩm, mọi người cuối cùng đã trở lại.”

Vương Thanh Sơn đứng dậy, vẻ mặt kích động.

Vương Thu Minh cũng đứng lên, cười híp cả mắt.

“Thanh Sơn, Thanh Linh, lúc chúng ta không có mặt, các cháu vất vả rồi.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ôn hoà nói. Nếu nói Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên là người đặt nền móng cho gia tộc, Vương Thanh Sơn chính là người thủ hộ, về phần Vương Thanh Linh, thực lực của nàng thua xa Vương Thanh Sơn, thực lực của nàng rất ỷ lại vào linh thú.

Chính bởi vì Vương Thanh Sơn tồn tại, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên mới có thể yên tâm đi xa.

“Cửu thúc, cửu thẩm, đây là điều chúng cháu nên làm, ngài quá khen rồi.”

Vương Thanh Sơn cùng Vương Thanh Linh trăm miệng một lời, vẻ mặt cung kính.

“Không phải quá khen, là các cháu đáng được khen như thế. Thanh Sơn, linh bảo này cho cháu, linh bảo trên tay cháu quá ít, đây là của Thanh Linh, Thu Minh cũng có.”

Uông Như Yên lấy ra ba món linh bảo, chia cho ba người bọn Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn đạt được Đãng Hải Kiếm, Vương Thanh Linh đạt được Xích Tước Đăng, Vương Thu Minh đạt được Ly Hỏa Định Linh Kính.

Chuyến đi Thiên Lan giới, Vương Trường Sinh đạt được nhiều món linh bảo cùng không ít tài liệu luyện khí, chia cho tộc nhân vài món cũng không có gì, ai bảo gia tộc quá nghèo.

Trước khi đi Thiên Lan giới, bọn họ chỉ có một món linh bảo Liệt Dương Thần Tháp, còn là pháp bảo loại vây địch.

“Tạ cửu thúc cửu thẩm (tổ phụ tổ mẫu).”

Ba người bọn Vương Thanh Sơn vui vẻ vô cùng, nhận lấy linh bảo.

“Cửu thúc, linh bảo phi hành này là cháu từ trên tay kẻ địch thu được, ngài cầm dùng đi!”

Vương Thanh Sơn lấy ra Càn Quang Độn Ảnh Toa, giao cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đã tiến vào Hóa Thần kỳ, dùng pháp bảo phi hành đi đường tỏ ra có chút keo kiệt.

Vương Trường Sinh vui mừng gật gật đầu, cười nói: “Thanh Sơn, cháu có lòng rồi, chúng ta đã thu được một món linh bảo phi hành, cháu giữ lại tự mình dùng đi! Cháu không cần cho Thanh Thiến, ta sẽ luyện chế hộ thân pháp bảo cho con bé.”

Nghe xong lời này, Vương Thanh Sơn không chối từ, thu hồi Càn Quang Độn Ảnh Toa.

“Cửu thúc, chúng ta là ở lại Đông Hoang hay về Nam Hải?”

Trên mặt Vương Thanh Linh đầy chờ mong. Nàng muốn quay về Nam Hải, Băng Phong Giao sức ăn rất lớn, Đông Hoang không có bao nhiêu yêu thú cho nó ăn.

Ngoài ra, linh khí Thanh Liên sơn trang không phải quá dư thừa, xa xa không bằng đảo Thanh Liên.

“Chúng ta quay về Nam Hải, Đông Hoang quá ít tài nguyên, bất lợi cho gia tộc phát triển, để lại một bộ phận nhân thủ trông coi Thanh Liên sơn trang, người khác theo chúng ta quay về đảo Thanh Liên.”

Vương Trường Sinh phân phó, ánh mắt kiên định.

“Vâng, cửu thúc (tổ phụ).”

Ba người Vương Thanh Sơn trăm miệng một lời đáp ứng, trên mặt bọn họ tràn đầy nụ cười tự tin.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là trục xương sống của gia tộc, chỉ cần bọn họ còn, tộc nhân có thể hội tụ lại với nhau, cùng nhau góp sức vì gia tộc phát triển.

...

Nam Hải, Trấn Hải tông.

Nghị sự điện, chính phía trước bày hai cái ghế ngọc do Lam Tảo Ngọc tạo thành, Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam ngồi ở bên trên, bọn họ đang nói cái gì.

Tử Nguyệt tiên tử lui khỏi di chỉ Trấn Hải tông, bảo bọn họ phụ trách xử trí công việc lớn nhỏ của tông môn, bọn họ lợi dụng nhân thủ Trấn Hải tông, truy bắt được nhiều tu sĩ Kết Đan của Thiên Lan tông, đổi lấy linh vật kết anh, trước sau tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Gia nhập Trấn Hải tông mấy chục năm, lòng trung thành của bọn họ đối với Trấn Hải tông không ngừng tăng cường, nhận mấy vị đệ tử, có môn nhân đệ tử sai khiến, thu thập tài nguyên tu tiên cho mình, ai muốn làm tán tu?

“Dựa theo xu thế trước mắt, không biết trận chiến sự này còn phải đánh bao nhiêu năm.”

Trịnh Nam có chút lo lắng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận