Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7182: Tầm bảo (2)

Hắn hoài nghi là Vương gia bán đứng bọn họ, bằng không sao có thể khéo như vậy, kỳ quái là Vương gia sao có thể thông báo Võ gia?

“Vương đạo hữu cũng bảo các ngươi đến nơi đây? Các ngươi cũng là tìm người?”

Võ Nguyệt Doanh nghi hoặc nói.

Hai bên sau khi nhìn nhau câu thông một phen, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

“Đạo lữ của ta cùng tộc nhân của ngươi đều ở nơi này, xem ra Vương đạo hữu thôi diễn không sai, nơi này có lẽ là di tàng hoặc di chỉ của cổ Tiên Đình, vậy mới có thể vây khốn bọn họ lâu như thế.”

Hàn Long nói.

“Chúng ta đã có mục tiêu chung, chúng ta cùng nhau liên thủ phá vỡ cấm chế, đi vào tầm bảo đi!”

Một nam tử áo trắng ngũ quan đoan chính đề nghị.

“Ngươi là?”

Thất Hồng Đạo Tổ lộ vẻ mặt hoang mang.

Hắn biết bộ phận Đạo Tổ của Võ gia, nhưng không nhận ra nam tử áo trắng.

“Tại hạ Võ Niệm Hồng, ra mắt Kim đạo hữu.”

Nam tử áo trắng báo ra tên họ.

“Niệm Hồng là Đạo Tổ mới tấn thăng của Võ gia chúng ta, phụ trách thu thập tình báo bên ngoài, Kim đạo hữu không biết cũng rất bình thường.”

Võ Nguyệt Doanh giải thích.

Thất Hồng Đạo Tổ gật gật đầu, nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cùng nhau tìm kiếm cửa vào đi! Hy vọng Hàn phu nhân và Võ đạo hữu không có việc gì.”

Năm vị Đạo Tổ ra tay, tốn gần nửa ngày, lúc này mới tìm được cửa vào, liên thủ mở ra một lỗ thủng.

“Vì an toàn, chúng ta ngồi tiên hạm vào đi! Như vậy sẽ không bị tách ra.”

Hàn Long đề nghị.

Năm người đi lên phi toa màu vàng, Hàn Long bấm pháp quyết, một màn hào quang vàng óng theo đó hiện lên, bao phủ năm người bọn họ, phi toa màu vàng bay vào, lỗ thủng cũng khép lại.

...

Một mảng rừng rậm rộng lớn vô cùng, phóng mắt nhìn, đại thụ che trời cao vạn trượng tùy ý có thể thấy được, ở sâu bên trong truyền đến từng đợt tiếng nổ thật lớn, lượng lớn cây cối bị sóng khí mạnh mẽ nhổ tận gốc, sau đó hóa thành vô số vụn gỗ.

Ở chỗ sâu trong rừng rậm, một người khổng lồ dáng người khôi ngô bay ngược ra ngoài, xô đổ lượng lớn cây cối, nặng nề đập trên mặt đất, khói bụi tràn ngập.

Khói bụi còn chưa tan đi, hào quang màu lam lóe lên, Trấn Tiên Phong hiện ra, nháy mắt phóng to, nện xuống thẳng mặt.

Hai tay người khổng lồ giơ về phía đỉnh đầu, nâng Trấn Tiên Phong hạ xuống, non nửa thân thể lún vào lòng đất.

Một cây côn khổng lồ cao chọc trời quét đến trước mặt, nện vào ngực người khổng lồ, người khổng lồ phát ra một tiếng hét thảm, hai cánh tay mềm nhũn, bị Trấn Tiên Phong đập vỡ nát.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở một mảnh đất rộng rãi, vẻ mặt lạnh lùng.

Bọn họ đến nơi đây non nửa tháng rồi, đụng phải hỗn độn thú, tiên nhân, yêu thú, Vực Ngoại Thiên Ma, luyện thi các sinh linh, tu vi cao thấp không đồng nhất, có Đại La Kim Tiên, có Đạo Tổ, không có ngoại lệ, những sinh linh này đều là ảo giác, bọn họ đã tìm được không ít tiên tài bậc năm, phần lớn là tài liệu luyện khí, cũng có tiên dược.

Ở phía sau bọn họ cách đó không xa, có thể nhìn thấy một cây Cửu Cung Hóa Đạo Quả, trên cây treo sáu trái Cửu Cung Hóa Đạo Quả.

Một màn hào quang màu lam bao phủ cả cây Cửu Cung Hóa Đạo Quả, mặt ngoài màn hào quang màu lam trải rộng phù văn huyền ảo.

Uông Như Yên bấm pháp quyết, màn hào quang màu lam tán loạn, hóa thành một cây cờ lệnh màu lam, bay vào ống tay áo của nàng.

Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, Trấn Tiên Phong nhanh chóng khôi phục kích thước ban đầu, mặt đất hiện ra một cái hố khổng lồ, bên trong là một đống lớn thịt nát.

Hắn không bận tâm tới, cùng Uông Như Yên đi về phía cây Cửu Cung Hóa Đạo Quả.

“Thượng Cổ Cự Nhân lại là huyễn hóa ra, cũng may Cửu Cung Hóa Đạo Quả không phải huyễn hóa ra.”

Uông Như Yên cười nói.

Bọn họ hái xuống Cửu Cung Hóa Đạo Quả, thu vào trong hộp ngọc.

Vương Trường Sinh triệu ra bảo vật, di dời đi cây Cửu Cung Hóa Đạo Quả này.

“Nơi này càng giống một chỗ bí cảnh hơn, không giống với bí cảnh cùng cấm địa chúng ta trước kia đi, sẽ huyễn hóa ra sinh linh cường đại công kích chúng ta. Cấm chế là chân thật, chẳng lẽ là đạo tràng của một vị Đạo Tổ?”

Uông Như Yên phân tích.

Tiên quả, tiên dược, tài liệu luyện khí, tiên mộc cùng cấm chế là chân thật tồn tại, sinh linh khác là huyễn hóa ra, ít nhất trước mắt là như thế.

“Khó mà nói, thật thật giả giả, sinh linh trước mắt gặp được là giả, có lẽ về sau sẽ đụng tới sinh linh chân thật, hư hư thực thực, vừa thực vừa giả.”

Vương Trường Sinh nói.

“Như thế nào rời khỏi nơi này là một vấn đề, xem ra muốn tìm được trung tâm khống chế, mới có thể rời khỏi nơi đây.”

Uông Như Yên nhíu mày nói.

“Chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

Vương Trường Sinh nói.

Bọn họ đi về phía trước, biến mất ở trong rừng rậm.

...

Một mảng sa mạc màu vàng rộng lớn vô cùng, cuồng phong gào thét bay qua, cát vàng đón gió bay múa.

Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một mảng hào quang màu đen thật lớn phóng lên trời, khói bụi tràn ngập.

Ngay sau đó, hai đạo độn quang từ sâu trong sa mạc bay ra, rời khỏi sa mạc, đáp ở bên trong một mảng rừng trúc màu xanh.

Độn quang thu liễm, hiện ra bóng người Diệp Hải Đường cùng Vương Anh Kiệt.

Bọn họ thất lạc với đám người Vương Trường Sinh, đã thử nhiều loại biện pháp, đều không liên hệ hơn họ, chỉ có thể từ bỏ.

“Cuối cùng thoát khốn, cấm chế thế mà là thật, cháu còn tưởng rằng giống với các sinh linh kia, đều là giả cơ!”

Vương Anh Kiệt dùng một loại giọng điệu may mắn nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận