Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2919: Đặng gia thượng môn, Vương Mạnh Bân giúp sức

Một toà sơn cốc ba mặt đều là núi, trong cốc bị sương mù màu xanh che kín, nhìn không rõ tình hình bên trong.

Tiếng lôi minh chợt vang lên, Vương Mạnh Bân chợt xuất hiện trên không sơn cốc.

Hắn phát ra một tấm truyền âm phù, không qua bao lâu, sương mù màu xanh kịch liệt quay cuồng khởi động, Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam từ trong đó bay ra.

Bọn họ đều có thần sắc cung kính, nếu so sánh với trước kia, khí tức của bọn họ mạnh mẽ hơn không ít.

“Bái kiến Vương tiền bối.”

Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam trăm miệng một lời nói. Bọn họ không dám chậm trễ, Vương Mạnh Bân xưa đâu bằng nay.

“Ta tính về Chung gia một chuyến, thuận tiện tìm kiếm linh vật đánh sâu và Hoá thần kỳ, các ngươi đi theo ta đi!”

Vương Mạnh Bân dặn dò.

Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam đương nhiên không phản đối, đáp ứng xuống.

Ba người hoá thành ba đạo độn quang, rời khỏi Thanh Dương đảo.



Thiên linh sơn, Chung gia.

Phòng nghị sự, Chung Dương Linh và chúng tộc lão đang thương nghị chuyện gì đó.

Bọn họ chau mày, tựa như đang gặp phải chuyện gì khó.

“Sớm biết như thế, lúc đó không nên buông tha tu sĩ Đặng gia.”

Chung Dương Minh thở dài nói, vẻ mặt tràn đầy hối hận.

Mấy năm trước, Đặng gia xuất hiện Hoá thần tu sĩ, tổ chức lễ mừng. Lượng lớn thế lực đến thế tốt, dâng lên không ít địa bàn và lợi ích, làm cho thế lực Đặng gia đại trướng.

Đặng gia có Hoá thần tu sĩ, sống lưng liền thẳng lên không ít, bắt đầu phái người đối phó Chung gia.

Chung gia sau khi có được Kim hoàn thần tinh, bố trí đại trận liên hệ với lão tổ tông ở linh giới. Đáng tiếc lại không thể như nguyện, gia tộc của Chung gia ở linh giới dường như đã bị giết.

“Hiện nói cái gì cũng đã muộn, Vân Tú đang bế quan đánh sâu vào Hoá thần kỳ. Chỉ cần nàng tiến vào Hoá thần kỳ, ta nghĩ Đặng gia cũng không dám động vào chúng ta.”

Một ông lão áo bào vàng cao cao gầy gầy nghiêm mặt nói.

Đúng lúc này, vang lên một trận nổ đùng đinh tai nhức óc, tiếng cảnh báo vang lớn.

“Địch tập kích, địch tập kích. Không ổn rồi, địch tập kích.”

Thanh âm thất kinh từ bên ngoài truyền đến, đất núi rung chuyển.

Sắc mặt Chung Dương Minh trầm xuống, kẻ địch đã muốn giết đến Thiên linh sơn, gia tộc lúc này đang gặp nguy hiểm.

“Theo ta ra ngoài nghênh địch, có liều chết cũng phải ngăn kẻ địch lại, không thể để cho bọn họ quấy rầy Vân Tú tu luyện. Nếu đại sự không ổn, mọi người yểm hộ Vân Tú lui về sau.”

Chung Dương Minh dặn dò, vẻ mặt kiên quyết.

Bên ngoài Thiên linh sơn, mấy ngàn tu sĩ lơ lửng trên trời cao. Bọn họ hoặc khống chế tường vân, hoặc ngự khí, hoặc đứng trên người linh cầm, hoặc đứng giữa hư không, thần sắc ai nấy đều lạnh lùng.

Đặng Vân Ba đứng ở đầu, thần sắc lạnh lùng.

Sau khi Đặng gia có được Kim hoàn thần tinh, bố trí trận pháp, thuận lợi liên hệ với lão tổ tông ở linh giới. Cùng thế lực lớn ở Thanh Hoàn giới là Thanh Vân cung đạt thành hiệp nghị, có được linh vật đánh sâu vào Hoá thần kỳ. Đặng gia thuận lợi bồi dưỡng ra một vị Hoá thần tu sĩ.

Kể từ đó, Đặng gia càng không cần khách khí, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Đặng gia liên hợp với nhiều thế lực, tính tiêu diệt Chung gia để tránh hậu hoạn về sau.

Một màn hình màu vàng che kín một khu vực rộng lớn, không thể nhìn thấy tình hình bên trong màn hình màu vàng.

“Đặng đạo hữu, các ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đến Thiên linh sơn là muốn thế nào? Thực sự cho rằng Chung gia chúng ta dễ khi dễ sao?”

Thanh âm có chút lạnh lùng của người năm chợt vang lên. Chung Dương Minh và hơn trăm vị tu sĩ bay ra từ bên trong màn hình màu vàng, thần sắc bọn họ đều rất lạnh lùng.

“Chung gia các ngươi cấu kết với tà ma ngoại đạo, giết hại người vô tội. Lão phu cùng nhiều vị đạo hữu đều không thể đứng nhìn, hôm nay thay trời hành đạo.”

Đặng Vân Ba lạnh lùng nói, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Chuyện đã đến lúc này, đương nhiên không cần phải lưu thủ.

Đúng lúc này, một đạo lôi minh đinh tai nhức óc từ trên cao truyền đến. Một đoàn lôi vân thật lớn không hề có dấu hiệu xuất hiện trên trời cao, điện thiểm lôi minh, cuồng phong gào thét.

Lôi vân kịch liệt quay cuồng rồi chậm rãi chia thành năm đoàn, tụ lại thành một chỗ. Lôi vân điện thiểm lôi minh, từng đạo tia chớp thô to bằng cánh tay ẩn hiện.

“Ngũ cửu lôi kiếp! Có người đang đánh sâu vào Hoá thần kỳ!”

Có tu sĩ kiến thức rộng rãi kinh hô.

Chung Dương Minh và tu sĩ Chung gia nhất thời mừng rõ. Nếu là Chung Vân Tú tiến vào Hoá thần kỳ, kết quả đương nhiên không cần phải nhiều lời.

Sắc mặt Đặng Vân Ba trầm xuống, đây cũng không phải là chuyện tốt. Một khi Chung gia có Hoá thần tu sĩ, thì Đặng gia phải ngồi ngang hàng cùng Chung gia.

“Mới bắt đầu độ kiếp mà thôi, có khi là sử dụng biện pháp can thiệp.”

Một đạo thanh âm không hề có chút cảm tình vang lên, vừa dứt lời, hư không chấn động vặn vẹo. Mạnh mẽ xuất hiện ra nhiều điểm kim quang, hiện ra một thanh niên áo vàng với dáng người khôi ngô.

Thanh niên áo vàng có ngũ quan tuấn lãng, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, xem có vài phần bưu hãn. Cả người hắn cuồn cuộn gân xanh, tràn ngập sức mạnh.

Xem linh áp khủng bố người này tản mát ra, rõ ràng là Hoá thần tu sĩ.

Đặng Thiên Hâm, Hoá thần tu sĩ mới của Đặng gia.

Nhìn thấy Đặng Thiên Hâm, sắc mặt Chung Dương Minh trở nên rất khó xem. Nếu chỉ là Nguyên anh tu sĩ giết thượng môn, hắn còn có thể nắm chắc để Chung Vân Tú chạy trốn. Nếu Hoá thần tu sĩ giết thượng môn, hắn căn bản ngăn không được.

Lực lượng cách nhau quá lớn, chỉ có thể chờ chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận