Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4679: Ba trăm năm (2)

“Tại hạ Vương Quảng Viêm, mạo muội hỏi một câu, nơi này là Thiên Cơ đảo phải không?”

Thanh niên áo đỏ khách khí nói, vẻ mặt ngưng trọng.

“Đúng vậy, người trong nhà, không cần khách khí. Ta tên Vương Như Bân, dựa theo chữ bối phận, là hàng chú của ngươi.”

Vương Như Bân cười chào hỏi.

“Làm phiền Như Bân thúc thông truyền gia chủ, mời hắn đến nơi đây, ta có chuyện quan trọng báo cáo, Nhất Hồng lão tổ cũng biết.”

Vương Quảng Viêm nghiêm túc nói.

Vương Như Bân hơi sửng sốt, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.

“Ngọc Linh lão tổ là tu sĩ Luyện Hư, có chuyện gì, ngươi báo cáo với ngài ấy, lại liên hệ gia chủ hoặc Nhất Hồng lão tổ cũng không muộn.”

Vương Như Bân đề nghị.

Vương Quảng Viêm trực tiếp lắc đầu, nói: “Không được, việc này cấp tốc, phải gặp mặt gia chủ hoặc Nhất Hồng lão tổ.”

Vương Như Bân nhíu mày, đang muốn nói cái gì, một thanh âm ngạc nhiên lẫn vui mừng vang lên: “Quảng Viêm, ngươi cuối cùng đã đến, Ngọc Lam ở phía sau sao?”

Vừa dứt lời, Vương Nhất Hồng từ trên trời hạ xuống, đáp ở trên quảng trường đá.

“Nàng ở phía sau ta, mấy vị tộc lão ở cùng một chỗ với nàng, chuẩn bị cùng nhau phi thăng với nàng, vì thế chuẩn bị nhiều món bảo vật phòng ngự.”

Vương Quảng Viêm trịnh trọng nói.

“Ta biết rồi. Như Bân, ngươi đưa Quảng Viêm quay về Thanh Liên đảo, đánh tiếng với tộc nhân trông coi Đông Ly điện, thông báo tộc nhân hạ giới, tiến hành theo kế hoạch.”

Vương Nhất Hồng phân phó.

Vương Ngọc Lam có Niết Bàn Chi Thể, tu đạo hơn bốn trăm năm, đã sớm tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ, nhiều vị tộc lão vì bảo hộ nàng, ở lại hạ giới theo, Vương Quảng Viêm dẫn đầu phi thăng là dò đường.

Cho dù có Phi Linh đại trận cùng Phi Linh Đài, quá trình phi thăng có thể đụng phải bão giới diện, thân tử đạo tiêu. Chỉ là tỷ lệ đụng tới bão giới diện rất thấp, nếu là tộc nhân khác, Vương gia sẽ không coi trọng như vậy, Vương Ngọc Lam chính là vị linh thể giả thứ hai của gia tộc, cực kỳ coi trọng.

“Vâng, gia chủ.”

Vương Như Bân đáp ứng, dẫn theo Vương Quảng Viêm rời khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Ngọc Linh, Vương Thận Yến chạy tới, các nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Hồng cũng không tính nhiều lời.

Thiên tài rất dễ dàng chết non, phải giữ bí mật.

Không đến nửa khắc đồng hồ, Phi Linh Đài một lần nữa chớp lên, toàn bộ phù văn tỏa sáng, một đạo linh quang lóa mắt phóng lên trời. Linh quang tan đi, hiện ra hai nam một nữ.

Nữ tử mặc váy dài màu đỏ, miệng anh đào mũi dọc dừa, mắt ngọc mày ngài, để búi tóc Lăng Vân, trên khuôn mặt trái xoan có thể nhìn thấy một đôi lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Vương Ngọc Lam, Niết Bàn Chi Thể.

Sáu tuổi bắt đầu tu luyện, mười tuổi Trúc Cơ, trước bốn mươi tuổi Kết Đan, một trăm mười tuổi Nguyên Anh, hai trăm bảy mươi tuổi tiến vào Hóa Thần kỳ, bốn trăm tuổi tiến vào Hóa Thần trung kỳ, nàng là tộc nhân tốc độ tu luyện nhanh nhất Vương gia trước mắt, không có ‘một trong những’.

Tốc độ tu luyện của nàng nhanh như vậy, trừ thân mang linh thể, cũng có liên quan với Vương gia đầu tư lượng lớn tài nguyên.

Nàng sau khi kiểm tra ra linh thể, mười lăm vị tu sĩ Hóa Thần của Vương gia tự mình bảo hộ nàng, dốc lòng dạy bảo, luyện đan, chế phù, bày trận, luyện khí, ngự thú, ủ rượu, gieo trồng các kỹ nghệ đều từng truyền thụ.

Nàng có thiên phú nhất định ở phương diện chế phù, đối với chế phù cũng rất có hứng thú, từ nhỏ đi theo chế phù sư bậc năm học tập chế phù, trình độ chế phù đề cao rất nhanh.

Đại bộ phận linh thể giả đều không nắm giữ tu tiên tứ nghệ, Vương Ngọc Lam có thể trở thành một chế phù sư bậc năm, là cực kỳ khó được.

Theo linh thể giả Vương gia biết đến, Diệu Đức là chế phù sư, Diệp Tuyền Cơ là luyện khí sư, linh thể giả khác đều là tốc độ tu luyện nhanh, thực lực cường đại.

“Ngọc Lam bái kiến Nhất Hồng lão tổ.”

Vương Ngọc Lam uyển chuyển thi lễ.

Hai tộc lão ùn ùn hành lễ, vẻ mặt kích động.

“Tốt, tốt, tốt, các ngươi đi theo ta đi! Ngọc Linh, bốn người bọn họ phi thăng là tuyệt mật của gia tộc, không được tiết lộ.”

Vương Nhất Hồng dặn dò một tiếng, dẫn theo ba người bọn Vương Ngọc Lam rời khỏi.

Vương Ngọc Linh và Vương Thận Yến nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoang mang.

Thứ không nên biết đến, không cần hỏi nhiều, đây là tộc quy.

Thanh Liên đảo, Thanh Liên phong.

Năm người bọn Vương Nhất Hồng đứng ở cửa một tòa trang viên diện tích cực rộng, Vương Nhất Hồng phát ra một lá bùa truyền âm, vẻ mặt kích động.

Không qua bao lâu, cửa trang viên mở ra, Vương Lân đi ra, mời bọn họ đi vào.

Ở dưới Vương Lân dẫn dắt, bọn họ đi vào một tòa tiểu viện yên tĩnh, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngồi ở trong đình đá, trên mặt bọn họ mang theo nụ cười.

“Bái kiến lão tổ tông.”

Năm người bọn Vương Nhất Hồng ùn ùn hành lễ, vẻ mặt cung kính.

Ánh mắt Vương Trường Sinh đặt ở trên người Vương Ngọc Lam, lộ vẻ mặt khen ngợi, nói: “Xem ra, cho dù không cần Phi Linh đại trận, ngươi cũng có thể tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ.”

Tu sĩ hạ giới rất khó tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ, trừ tư chất, tài nguyên cũng rất quan trọng.

Vương gia bây giờ nắm giữ sáu hạ vị giới diện, Vương Ngọc Lam là linh thể giả, gia tộc cung cấp tài nguyên đủ nàng tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ, chỉ là vấn đề thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận