Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2387: Tiền tuyến quyết chiến

Vương Thanh Linh mặt đầy u sầu, Băng Phong Giao trùng kích bậc bốn chỉ có thể dựa vào chính mình, hoặc là thành công tiến vào bậc bốn, hoặc là chết, bậc bốn đối với linh thú mà nói cũng là một ngưỡng cửa.

Từng tia chớp màu bạc bổ xuống, trên đảo Thanh Liên xuất hiện hai màn sét màu bạc, chớp lóe sấm rền, giống như tận thế.

Tộc nhân Vương gia đều tránh xa xa, không dám tới gần màn sét màu bạc trăm dặm, ai cũng kinh hồn táng đảm.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, hai đám mây đen kịch liệt quay cuồng, ở trong một tràng tiếng sấm sét rung chuyển trời đất, hai đám mây đen hóa thành hai con cá mập màu bạc lớn hơn mười trượng, bổ về phía Lôi Phượng cùng Băng Phong Giao bên dưới.

Ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, hai vầng mặt trời màu bạc thật lớn dâng lên ở núi Thanh Liên, hai vầng mặt trời màu bạc bao phủ một khu vực lớn, sóng khí mạnh mẽ hất bay lượng lớn cỏ cây, san bằng mấy đỉnh núi nhỏ.

Vương Thanh Linh sắc mặt căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh Bách Linh.

Đột nhiên, trên người Vương Thanh Linh bốc ra một luồng linh áp khổng lồ, khí tức nhanh chóng tăng lên, đạt tới tiêu chuẩn Nguyên Anh trung kỳ.

Nàng tu luyện là 《 Ngự Linh Bảo Điển 》, một công pháp thiên hướng ngự thú, nếu là bản mạng linh thú tăng đại cảnh giới, nàng cũng sẽ được lợi, được lợi bao nhiêu, xem cấp bậc bản mạng linh thú mà quyết định.

Nàng có thể từ Nguyên Anh sơ kỳ tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, tự nhiên là Băng Phong Giao tiến vào bậc bốn. Nếu là Băng Phong Giao từ bậc hai tiến vào bậc ba, Vương Thanh Linh nhiều lắm tăng một chút pháp lực, nhưng Băng Phong Giao từ bậc ba tiến vào bậc bốn, Vương Thanh Linh được lợi rất lớn, trực tiếp tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.

Nếu Băng Phong Giao bị giết, nàng sẽ ngã về Nguyên Anh sơ kỳ.

“Thập muội, muội đây là...”

Vương Thanh Sơn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ Vương Thanh Linh tản mát ra, có chút kinh ngạc. Hắn không rõ phương pháp tu luyện《 Ngự Linh Bảo Điển 》, nhưng hắn mơ hồ đoán được, Vương Thanh Linh có thể tiến vào Nguyên Anh trung kỳ, quá nửa là Băng Phong Giao tiến vào bậc bốn.

“Tiểu Bạch tiến cấp rồi.”

Vương Thanh Linh hai mắt sáng ngời, kích động nói.

Nàng hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay về phía Bách Linh phong.

Nàng vừa tới cách đỉnh Bách Linh trăm trượng, một tiếng rồng gầm vang dội cất lên, Băng Phong Giao từ bên trong mặt trời màu bạc bay ra. Trên thân Băng Phong Giao nhiều chỗ vảy đều bong ra, nơi vảy bong ra, máu thịt mơ hồ, tản mát ra một mùi cháy khét, khí tức nó uể oải, tản mát ra một luồng linh áp mạnh mẽ.

Băng Phong Giao tới bên cạnh Vương Thanh Linh, vòng quanh Vương Thanh Linh xoay quanh không ngừng, phát ra từng tiếng rồng gầm vang dội, nó tựa như là đang báo tin vui với Vương Thanh Linh.

Một tiếng phượng hót trong vắt vang dội vang lên, Lôi Phượng từ bên trong một mặt trời màu bạc khác bay ra. Linh vũ của nó rụng không ít, chi chít vết máu, tốc độ thua xa trước đây, cánh trái vỗ có chút mất tự nhiên, hiển nhiên đã bị thương.

Lôi Phượng bay đến bên cạnh Vương Thanh Linh, phát ra từng đợt phượng hót vui vẻ, nó cũng đang Vương Thanh Linh báo tin vui.

Chúng nó đều là Vương Thanh Linh một tay ấp nở, tự mình nuôi lớn, chúng nó coi Vương Thanh Linh là người thân.

Vương Thanh Linh vẻ mặt kích động, trên mặt vui đến nở hoa, nói: “Các ngươi đều tiến vào bậc bốn rồi, quá tốt rồi.”

Vương Thanh Sơn tung người bay tới, cười nói: “Quá tốt rồi, Thập muội, chúng nó đồng thời tiến vào bậc bốn, gia tộc chúng ta thực lực càng mạnh.”

Vương Thanh Linh gật đầu nói: “Chúng nó thương thế có điểm nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian mới được.”

Băng Phong Giao và Lôi Phượng tiến vào bậc bốn, nhưng thương thế của chúng nó đều không nhẹ, đặc biệt Lôi Phượng, thân thể của nó kém Băng Phong Giao.

Gia tộc mấy năm nay thu thập không ít linh đan diệu dược, Vương Thanh Linh tính đi kho báu của gia tộc, tìm một ít linh dược quý hiếm cho chúng nó chữa thương.

“Đúng rồi, Thất ca, chuyện này đừng truyền ra ngoài, giữ lại làm con bài chưa lật.”

Vương Thanh Linh nhớ tới cái gì, dặn dò.

Vương Thanh Sơn cười khổ một trận, nói: “Chúng nó gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất khó bịt miệng, ta cố hết sức vậy!”

Trên đảo Thanh Liên có mấy ngàn tu sĩ, muốn làm mọi người kín miệng, đây là một chuyện rất khó khăn.

Hắn chỉ có thể cố gắng phong tỏa tin tức, hắn biết rõ bí mật này không giấu được, sớm hay muộn sẽ truyền ra, chỉ là vấn đề thời gian.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Thanh Linh nhảy đến trên lưng Băng Phong Giao, Băng Phong Giao lượn một vòng ở bầu trời, bay về phía Bách Linh phong, Lôi Phượng theo sát sau đó, Vương Thanh Sơn trở về an bài công việc sau đấy.

...

Tiền tuyến, hàng vạn tu sĩ chém giết ở bầu trời, hơn hai mươi tu sĩ Hóa Thần ở trên không chiến đấu kịch liệt, tiếng nổ không ngừng nghỉ.

Mảng hải vực rộng lớn nào đó, ba người bọn Vương Mạnh Bân, Lý Thụy cùng Nam Cung Phù đang vây công năm tu sĩ Nguyên Anh, cầm đầu Thiên Lan giới là Kim Đỉnh Thiên.

Ngoài thân Vương Mạnh Bân chợt toát ra vô số hồ quang màu bạc, không gian trên đỉnh đầu chợt xuất hiện một quả cầu sét màu bạc to bằng căn phòng, tản mát ra lực lượng cuồng bạo, đánh về phía đối diện.

Một tấm khiên hào quang màu vàng kim lập lòe vòng quanh năm người bọn Kim Đỉnh Thiên bay lượn không ngừng, quả cầu sét màu bạc nện ở trên tấm khiên màu vàng, hóa thành vô số hồ quang màu bạc, bao phủ tấm khiên màu vàng, mặt ngoài tấm khiên màu vàng chợt toát ra một đạo hào quang màu vàng kim chói mắt, đánh văng toàn bộ tấm khiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận