Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6155: Đánh cược (1)

Vương Anh Kiệt không chút do dự, bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu vàng, độn vào lòng đất rời khỏi. Vương Thanh Sơn cùng Vương Nhất Đao phân biệt khống chế phi kiếm cùng trường đao, bổ về phía hỗn độn thú sáu màu.

“Keng keng” hai tiếng kim loại giao kích, bọn họ cảm giác một lực lượng to lớn khó có thể ngăn cản đánh tới, bay ngược đi.

Mộ Dung Thiên Nhã từ nơi xa bay tới, vẻ mặt đầy hoảng hốt, hai con hỗn độn thú sáu màu loại phi hành theo sát sau đó.

Nàng ở trên đường đụng phải hai con hỗn độn thú sáu màu loại phi hành, Mộ Dung Ngọc Sơn đã bị giết.

Nàng chỉ có thể dẫn hỗn độn thú hướng về nơi này, hy vọng họa thủy đông dẫn.

Vương Nhất Đao nhíu mày, giơ tay phải, ba hạt châu lóe lên hào quang vàng óng bay ra, mặt ngoài hạt châu đều có một hình tia chớp.

Phích Lịch Lôi Châu! Bảo vật dùng một lần, do Vương Thanh Phong luyện chế.

Vương Nhất Đao bấm pháp quyết, ba viên Phích Lịch Lôi Châu nhất thời nổ tung.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, ba mảng lôi quang màu vàng thật lớn phóng lên trời, bao phủ mấy chục vạn dặm, khói bụi cuồn cuộn.

Một lát sau, khói bụi tan đi, Vương Thanh Sơn cùng Vương Nhất Đao biến mất, trên mặt đất có một cái hố khổng lồ bốc khói đen, Mộ Dung Thiên Nhã ngã trong cái hố khổng lồ, nàng mặc trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ.

Mặt ngoài trung phẩm Hỗn Độn giáp trụ có nhiều vết rách thật dài, Mộ Dung Thiên Nhã còn chưa chết, nhưng đã bị thương nặng.

Một ngọn lửa màu đỏ thô to từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên thân Mộ Dung Thiên Nhã, lửa hừng hực bao phủ thân thể Mộ Dung Thiên Nhã, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm.

“Hỗn độn thú biến dị...”

Mộ Dung Thiên Nhã còn chưa nói xong, hỗn độn thú sáu màu biến dị từ trên trời giáng xuống, một đôi móng vuốt chụp lên ngực của nàng, thân thể Mộ Dung Thiên Nhã nặng nề lún vào lòng đất, đôi mắt lõm xuống, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bị hỗn độn thú sáu màu ăn luôn.

Hỗn độn thú sáu màu ăn thi thể Mộ Dung Thiên Nhã, quay về sào huyệt, toàn bộ Thất Thải Linh Lung Chi đã bị hái đi rồi.

Nó sau khi bay ra khỏi sào huyệt phát tiết một trận, một lần nữa quay về sào huyệt.

Một mảng rừng trúc xanh biếc rộng lớn vô cùng, cây trúc nào đó sáng lên một đạo hào quang màu xanh, Vương Anh Kiệt hiện ra, sắc mặt tái nhợt, sau lưng có nhiều vết thương khủng bố, mơ hồ có thể thấy được xương.

Hắn ở trên đường chạy trốn gặp một con hỗn độn thú năm màu biến dị, bị hỗn độn thú đả thương, thi triển Ngũ Hành Độn Thiên Quyết, lúc này mới cắt đuôi được hỗn độn thú năm màu.

Vương Anh Kiệt là chân linh đỉnh cấp, đơn đả độc đấu, bằng vào Dung Khiếu Quyết hắn có thể tiêu diệt hỗn độn thú năm màu Kim Tiên kỳ, nếu là hỗn độn thú năm màu biến dị Kim Tiên kỳ, hắn chỉ có thể chạy.

“Hẳn là cắt đuôi rồi đi!”

Vương Anh Kiệt lẩm bẩm.

Hắn nhìn ra xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là một mảng xanh biếc, trên mặt đất chất đống đầy lá trúc.

Lượng lớn cây trúc gãy ngang ngã xuống, một con hỗn độn thú sáu màu ngoại hình giống bọ ngựa lao về phía Vương Anh Kiệt, móng vuốt như lưỡi hái của nó thoải mái chặt đứt những cây trúc.

“Hỗn độn thú sáu màu!”

Vẻ mặt Vương Anh Kiệt trở nên khẩn trương, một quầng sáng năm màu lao ra bao phủ, nghênh đón.

Quầng sáng năm màu đụng phải hỗn độn thú sáu màu, hỗn độn thú sáu màu bị cố định ở giữa không trung.

Rất nhanh, ngoài thân nó sáng lên một đạo linh quang sáu màu, nháy mắt khôi phục tự do, nhưng Vương Anh Kiệt nhân cơ hội độn vào lòng đất chạy trốn.

Hỗn độn thú sáu màu sau khi phát tiết một phen, chỉ có thể quay về đường cũ.



Bên ngoài Thất Hồng động thiên, Thiên Minh điện.

Phú Sâm ngồi ở trên chủ tọa, bốn người bọn Tào Minh Kính chia ra ngồi ở hai bên, đang nói cái gì.

“Phú đạo hữu, nghe nói ngươi cùng mấy vị đạo hữu tiến vào Tiên Vẫn cốc tầm bảo, thu hoạch không nhỏ nhỉ?” Tào Minh Kính cười mỉm nói.

“Tào đạo hữu rất hiểu biết đối với động hướng của Phú mỗ nha! Chẳng lẽ ngươi cũng đi?” Phú Sâm ý vị sâu xa nói.

“Một vị hảo hữu của lão phu đi ngang qua, đụng tới các ngươi, nhắc tới việc này với ta.” Tào Minh Kính giải thích.

Phú Sâm nửa tin nửa ngờ, nói: “Tiên Vẫn cốc quá nhiều cấm chế, còn có hỗn độn thú Thái Ất Kim Tiên kỳ, chúng ta thu hoạch không lớn, tổn thất vài món tiên khí.”

“Thu hoạch không lớn!” Tào Minh Kính cười cười.

“Tiên Vẫn cốc là chiến trường thái cổ, thứ tốt quả thật không ít, nhưng nào có dễ dàng kiếm được thứ tốt như vậy. Nếu tiến vào Tiên Vẫn cốc liền có thể đạt được trọng bảo, ai còn tiêu phí thời gian tu luyện.”

Lưu Hỏa tiên tử nói.

“Ta nghe nói Phú đạo hữu đạt được một món Hồng Mông linh bảo còn chưa thành hình, luyện vào bản mạng tiên khí, uy lực khẳng định càng lớn hơn nữa.” Dương Quân Hữu vẻ mặt hâm mộ.

“Dương đạo hữu đang nói giỡn à? Hồng Mông linh bảo trước khi thành hình đều không thể mang đi, cố mang đi liền báo hỏng, sau khi thành hình mới có thể mang đi. Mỗi khi Hồng Mông linh bảo hiện thế, đều phải chờ nó thành hình mới có thể mang đi, bằng không tin tức còn chưa truyền ra, Hồng Mông linh bảo đã bị người ta đoạt đi rồi.”

Phú Sâm nói.

“Lời là nói như vậy, nhưng ta chưa từng thấy Hồng Mông linh bảo, ai biết lời của Phú đạo hữu thật hay giả.” Tào Minh Kính cười ha ha nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận