Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5302: Diệp Tuyền Phong đoạn hậu

Huyền Linh đại lục.

Thanh Liên đảo, cửa một gian mật thất mở ra, Vương Mạnh Bân đi ra, nhíu mày.

Có văn tự ghi lại, cũng có hình ảnh, Vương Mạnh Bân tìm hiểu linh vực thoải mái hơn nhiều.

Cho dù như thế, hắn còn chưa nhập môn, linh vực quá huyền ảo rồi, khó trách Huyền Thanh Tử tìm hiểu mấy vạn năm chỉ là nhập môn.

Bạch Ngọc Kỳ đi vào, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Phu quân, Nhất Băng đang trùng kích Đại Thừa kỳ, chàng muốn đi qua thu lôi điện lực hay không?”

Bạch Ngọc Kỳ cười nói.

“Đi, đi qua xem xem.”

Vương Mạnh Bân nhất thời dâng lên hứng thú.

Bọn họ tới Huyền Băng đảo, đây là hòn đảo Vương gia khống chế.

Một hư ảnh nữ tử khổng lồ xuất hiện ở trên trời, cực kỳ bắt mắt.

Bọn họ đến khá sớm, Vương Nhất Băng đang độ cửa ải thứ hai.

Một tòa trang viên màu trắng diện tích rộng lớn, Vương Nhất Băng ngồi xếp bằng ở trên một đài hoa sen màu trắng, sắc mặt ngưng trọng.

Thời gian nàng tiến vào Hợp Thể kỳ muộn hơn đám người Vương Thanh Thành, Bạch Ngọc Kỳ, Tôn Nguyệt Kiều, Đổng Tuyết Ly, nhưng cơ duyên của nàng không tệ, ở trong mảnh vỡ tiên giới đạt được một trái Đàm Nguyên Quả, tiết kiệm nhiều năm khổ tu, sớm tiến vào Hợp Thể hậu kỳ.

Sau khi tiến vào Hợp Thể đại viên mãn, nàng chưa lập tức trùng kích Đại Thừa kỳ, dạy hậu bối, chỉ điểm bọn họ luyện chế phù triện.

Hiện nay, Vương Nhất Băng chính thức trùng kích Đại Thừa kỳ.

Hư ảnh nữ tử chậm rãi hạ xuống, kết hợp một thể với nàng.

Vương Nhất Băng cảm giác hoàn cảnh trước mắt chợt mơ hồ, xuất hiện ở một tòa tiểu viện yên tĩnh, mình biến thành một bé gái áo trắng mi thanh mục tú.

“Đây là chỗ ở lúc còn nhỏ, cửa ải tâm ma!”

Vương Nhất Băng sắc mặt ngưng trọng, hít sâu một hơi.

Nàng cần tìm được Vực Ngoại Thiên Ma thật sự, lợi dụng Càn Khôn Trấn Ma Phù tiêu diệt Vực Ngoại Thiên Ma, mới có thể vượt qua một cửa ải này.

...

Vương Mạnh Bân, Bạch Ngọc Kỳ, Vương Ngọc Lam đứng ở đỉnh một ngọn núi cao, sắc mặt ngưng trọng.

Hơn hai canh giờ trôi qua, lôi kiếp còn chưa xuất hiện, cái này nói rõ Vương Nhất Băng còn chưa vượt qua cửa ải tâm ma.

Vương Mạnh Bân nhíu mày, lấy kinh nghiệm của hắn, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Lại trôi qua một canh giờ, lôi kiếp vẫn như cũ chưa xuất hiện.

“Nhất Băng độ cửa ải tâm ma quá lâu rồi.”

Bạch Ngọc Kỳ nhíu mày nói.

Vương Vĩnh Thiên bay tới, thở dài một hơi, nói: “Các ngươi không cần chờ nữa, bản mạng hồn đăng Nhất Băng đã tắt, nàng chưa tìm được Vực Ngoại Thiên Ma thật sự, thân tử đạo tiêu rồi.”

Có Càn Khôn Trấn Ma Phù không đại biểu trăm phần trăm có thể tiến vào Đại Thừa kỳ, bằng không tu sĩ Đại Thừa của Huyền Linh đại lục sẽ không ít như vậy.

Nếu không phải có Càn Khôn Trấn Ma Phù, đám người Vương Thanh Thành, Vương Nhất Đao có thể tiến vào Đại Thừa kỳ hay không vẫn là chuyện không nói chắc được.

Nghe xong lời này, đám người Vương Mạnh Bân không hẹn mà cùng thở dài một hơi, vẻ mặt đau thương.

Vương Mạnh Bân và Bạch Ngọc Kỳ quay về Thanh Liên đảo, Vương Vĩnh Thiên xử lý hậu sự của Vương Nhất Băng.

Bọn họ vừa trở lại Thanh Liên đảo, Uông Như Yên liền liên hệ Vương Mạnh Bân, bảo hắn đi Thanh Liên phong một chuyến.

Tới Thanh Liên phong, Vương Mạnh Bân gặp được Uông Như Yên.

Uông Như Yên trước mắt vẫn là Đại Thừa sơ kỳ, linh vực vẫn như cũ chỉ là nhập môn.

Uông Như Yên đã biết tin tức Vương Nhất Băng trùng kích Đại Thừa kỳ thất bại, nàng cũng rất khó chịu. Nàng trước kia không thiếu chỉ điểm Vương Nhất Băng luyện chế phù triện, không ngờ có Càn Khôn Trấn Ma Phù, Vương Nhất Băng vẫn như cũ ngã ở cửa ải tâm ma.

Nếu là nội tình Vương gia mạnh một chút nữa, có thứ khác khắc chế Vực Ngoại Thiên Ma, tộc nhân trùng kích Đại Thừa kỳ xác xuất thành công hẳn là sẽ cao một chút.

“Mạnh Bân, cháu tu luyện linh vực thế nào?” Uông Như Yên vẻ mặt ôn hoà hỏi.

“Còn chưa nhập môn, cháu vừa lúc có một chút nghi vấn, muốn thỉnh giáo lão tổ tông.”

Vương Mạnh Bân trả lời tình hình thực tế, nói ra hoang mang của mình.

Uông Như Yên cẩn thận giải đáp, Vương Mạnh Bân chưa dùng Vạn Linh Đạo Quả, tìm hiểu linh vực là khó khăn một chút.

Hơn nửa ngày sau, Vương Mạnh Bân rời khỏi Thanh Liên phong, quay về chỗ ở, tiếp tục tìm hiểu linh vực. Có Uông Như Yên chỉ điểm, hắn cảm giác được lợi không phải là ít.

“Cũng không biết đám người Thanh Sơn thế nào rồi?”

Uông Như Yên lẩm bẩm.

Nàng đứng dậy, rời khỏi Thanh Liên phong, tới đất liền.

...

Vạn Lung đại lục ở Tây Nam bộ Thiên Khung giới, lãnh thổ rộng lớn, nơi này là địa bàn của Thiên Khung giới đại tộc Lung* tộc, Lung tộc cùng Thang tộc quan hệ không tệ, không có ân oán gì lớn.

* lung ở đây có nghĩa mông lung, lờ mờ

Đông Bắc bộ Vạn Lung đại lục, một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, một đạo hào quang màu trắng nhanh chóng lướt qua bầu trời, chớp mắt vạn dặm.

Một mảng hào quang vàng óng sáng lên ở trên hư không, hiện ra một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô, vẻ mặt lạnh như băng, mắt là màu vàng, hai cánh tay nhô lên vài cái gai xương.

Đông Diệu, Đại Thừa trung kỳ, là Đại Nhật Diễm Thể, xuất thân Thang tộc.

Đông Diệu vẻ mặt lạnh như băng, bấm pháp quyết, hư không chấn động vặn vẹo, những quả cầu lửa màu đỏ to bằng ngọn núi nhỏ hiện ra, có nhiều hơn mười vạn, hắn đã tu luyện linh vực nhập môn.

Hơn mười vạn quả cầu lửa màu đỏ lơ lửng ở trên bầu trời, giống như các ngôi sao dày đặc trên tinh không, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận