Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5482: Thăng tiên thê (2)

Một ngọn núi cao ngất trong mây, bốn nam hai nữ tụ tập ở đỉnh núi, trong tay một thiếu nữ váy đỏ dáng người yểu điệu nắm một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ, nếu là Vương Trường Sinh ở nơi này, có thể nhận ra, đây là Nguyên Anh của Ly Hỏa tiên tử.

“Chỉ một món Huyền Thiên chi bảo, có chút keo kiệt.”

Một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô nhíu mày, nói.

“Hừ, chúng ta muốn mở ra một cái lối ra chưa thể thành công, trời xui đất khiến thế nào, làm cửa vào mảnh vỡ tiên giới hiện thế ở nhiều nơi của Huyền Dương giới, có không ít Đại Thừa dị giới tiến vào mảnh vỡ tiên giới tầm bảo, giết thêm vài tên tu sĩ Đại Thừa, hẳn là có thể đạt được thêm vài món bảo Huyền Thiên chi bảo.”

Một thanh niên áo vàng mặt hóp mũi cao hừ nhẹ một tiếng, không tán đồng, nói.

Bảy người bọn họ liên thủ, công kích một chỗ tiết điểm không gian của mảnh vỡ tiên giới, muốn mở một lối ra, chưa thể thành công, ngược lại khiến cửa vào mảnh vỡ tiên giới hiện thế ở nhiều nơi của Huyền Dương giới.

Vì thế, bọn họ đã thay đổi sách lược, tiêu diệt tu sĩ Đại Thừa đi vào tìm bảo, cướp đoạt Huyền Thiên chi bảo, hy vọng mượn dùng lực lượng Huyền Thiên chi bảo mở một cái lối ra.

Một trận cuồng phong thổi qua, thanh niên áo đen hiện ra.

“Kiêu đạo hữu, đuổi kịp chưa?”

Đại hán áo vàng mở miệng hỏi.

“Kẻ này đã mở một khiếu, tinh thông lôi pháp, chạy trốn nhanh một chút, nhưng hắn bị Cưu đạo hữu đánh bị thương nặng thần hồn, thực lực kém xa trước đó, ta rất nhanh đã đuổi kịp.”

Thanh niên áo đen lấy ra một cái vòng tay trữ vật màu đỏ, đưa cho thiếu nữ váy đỏ.

Thiếu nữ váy đỏ ném Nguyên Anh của Ly Hỏa tiên tử cho thanh niên áo đen, nói: “Làm không tệ, cho ngươi hưởng dụng đi!”

“Đa tạ Tất tỷ tỷ.”

Thanh niên áo đen liên thanh cảm ơn, nuốt lấy Nguyên Anh của Ly Hỏa tiên tử, trên mặt lộ ra sự thỏa mãn.

“Đi thôi! Chúng ta đi tìm kiếm tu sĩ Đại Thừa khác, cho dù không thể rời khỏi nơi này, cướp được một món Huyền Thiên tàn bảo hoặc là Huyền Thiên chi bảo loại phòng ngự cũng được.”

Thiếu nữ váy đỏ mặt đầy sát khí, nàng đã nhằm vào tu sĩ Đại Thừa tiến vào tầm bảo.

Bảy người bọn họ rời khỏi nơi đây, tìm kiếm kẻ tầm bảo, một hồi hành động săn giết nhằm vào kẻ tầm bảo cứ thế bắt đầu.

...

Một thung lũng cỡ lớn bốn phương thông suốt, trong thung lũng có một cây đại thụ che trời màu vàng nhạt, mặt ngoài thân đại thụ có chín đường vân giống như vòng xoáy, tỏa ra một mảng linh quang mỏng manh.

Hơn hai mươi vị tu sĩ Đại Thừa bọn Phú Hải đứng ở phụ cận đại thụ màu vàng, vẻ mặt khác nhau.

“Cửu Khiếu Tiên Mộc! Ha ha! Cơ duyên của Thiên Minh tộc chúng ta đến rồi.”

Phú Hải kích động nói.

Cây Cửu Khiếu Tiên Mộc trước mắt này có hơn bốn mươi vạn năm, giá trị không hề nhỏ, nếu đưa tới tiên giới, hẳn là cũng có thể bán ra một cái giá cao.

“Ra tay di dời cây Cửu Khiếu Tiên Mộc này.”

Bạch Băng phân phó.

Một ông lão áo bào xanh dáng người khô gầy lấy ra một cái hồ lô lóe ra hào quang màu xanh, hồ lô màu xanh tản mát ra một luồng dao động mộc linh khí kinh người, rõ ràng là Huyền Thiên tàn bảo.

Tiên mộc không phải linh mộc bình thường, dời trồng phải cẩn thận, Thiên Linh Hồ này chính là chuyên môn dùng để dời trồng tiên mộc. Phú Hải lấy ra trận kỳ trận bàn bày trận, phối hợp ông lão áo bào xanh di dời Cửu Khiếu Tiên Mộc.

Sau khi di dời Cửu Khiếu Tiên Mộc, bọn họ rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng sa mạc màu đen mênh mông vô bờ, cuồng phong thổi từng cơn, vô số hạt cát màu đen bị cuồng phong cuốn bay lên trời.

Một tiếng nổ lớn vang lên, một mảng hào quang màu đen thật lớn lao vút lên trời, ngay sau đó, một tràng tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, hàng chục vạn tia sét màu bạc cắt qua bầu trời, đánh xuống phía dưới.

Ầm ầm ầm, lôi quang nở rộ, chớp lóe sấm rền.

Không đến mười hơi thở, lôi quang tan đi, khôi phục bình thường.

Ở chỗ sâu trong sa mạc, một chiếc xe thú vuông vắn lóe ra hào quang màu lam lơ lửng trên bầu trời, đám người Vương Trường Sinh đứng bên trên, một con rết màu vàng toát khói đen ngã ở trên một cồn cát, con rết màu vàng không còn khí tức, trên đầu có một vết thương thật lớn.

Vương Trường Sinh thúc giục Khóa Linh Phi Thiên Xa chạy đi, tới chỗ cây Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả này, chỗ sa mạc này là nơi nhất định phải qua.

Căn cứ quả cầu thủy tinh Bích Hải Chân Quân để lại ghi chép, nơi này có không ít khe hở không gian, còn có một loại cơn gió quái dị, chuyên thương tổn thần hồn.

Có Khóa Linh Phi Thiên Xa trong tay, bọn họ một đường hữu kinh vô hiểm.

“Mạnh Bân, thực lực của ngươi đã tăng cao không ít nha!”

Vương Thanh Sơn cười nói.

Con rết yêu bậc tám trung phẩm này không đến mười hơi thở đã bị Vương Mạnh Bân giải quyết, Vương Mạnh Bân sau khi mở một khiếu, thực lực tăng cao không ít.

“May có lão tổ tông cho tài liệu khai khiếu, bằng không thực lực của ta sẽ không đề cao nhiều như vậy.” Trên mặt Vương Mạnh Bân đầy nụ cười, thu hồi xác con rết màu vàng.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Khóa Linh Phi Thiên Xa hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất không thấy nữa.

Ba ngày sau, Khóa Linh Phi Thiên Xa xuất hiện ở trên không một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên một đợt hào quang màu vàng lóa mắt, tìm kiếm Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả.

Hắn bây giờ có thể nhìn thấy tình huống ngoài trăm vạn dặm, thuận tiện tầm bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận