Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1597: Vương Minh Nhân hoàn toàn tỉnh ngộ

Đi vào nghị sự điện, Vương Mạnh Phần chờ đã lâu, sắp xếp cho mỗi vị tộc nhân một gian mật thất, để cho bọn họ giao ra đồ lấy được, tách ra kiểm kê. Sau đó để bọn họ lưu lại một phần mười đồ vật, những thứ khác nộp lên gia tộc, đổi lấy điểm công đức. Xem như là gia tộc mua lại từ bọn họ.

Thu hoạch rất nhiều, linh dược trăm năm có hơn một trăm gốc. Chủ yếu là đám người Vương Quý Dục cùng thế lực khác cùng nhau tìm bảo. Đồ đạt được không nhiều lắm, trân quý nhất là Huyết lân quả. Vương Hữu Vi nộp lên một lọ Giao nguyên đan và mấy chục tấm ngọc giản.

Giao nguyên đan và mấy chục tấm ngọc giản đều từ Ngũ Long các. Giao nguyên đan là đan dược cấp bốn, có lợi rất lớn đối với việc tiến cấp của giao long. Ngọc giản chủ yếu giảng giải làm thế nào để đào tạo linh thú họ giao. Một số linh thuật và một môn công pháp luyện thể “Cửu chuyển hoá giao đại pháp”. Công pháp này là địa phẩm công pháp, cần lấy tinh huyết giao long để làm đan dược phụ trợ tu luyện. Đây là một môn công pháp luyện thể, tu luyện đại thành có thể hoá thành hình thái giao long để công kích kẻ địch.

Vương gia có được đồ vật tương đối thực dụng, nhưng không phải trân quý nhất.

“Giao nguyên đan, Tiểu Bạch dừng lại ở bậc ba hạ phẩm mấy chục năm rồi. Hy vọng nó có thể mượn vật này tiến vào trung phẩm bậc ba. Huyết lân quả có thể dùng để nuôi nấng lân quy, lân quy dùng huyết lân quả, tốc độ trưởng thành sẽ tăng không ít. Ngày sau tiến cấp sẽ càng thêm dễ dàng.”

Vương Thanh Linh vui mừng ra mặt, có chút hưng phấn nói.

Lân quy có một tia huyết mạch Kỳ lân, Huyết lân quả đối với sự trưởng thành của nó rất có ích. Sau khi Vương Trường Sinh bế quan, thả Lân quy ra ngoài hoạt động. Vương Thanh Linh có thể tự do xuất nhập chỗ ở của Vương Trường Sinh, để thuận tiện nàng chăm sóc Lân quy.

“Tính toán thời gian, Bát tỷ bọn đã rời khỏi Thanh Liên đảo mấy năm, không biết có cứu Minh Nhân thúc công ra được hay không.”

Vương Thanh Linh lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng.

...

Tại một phiến hải vực hẻo lánh, một con giao long màu xanh hơn mười trượng chui ra từ đáy biển. Giao long màu xanh tràn đầy vết thương, trên người nhiều chỗ bóc vảy. Giao long màu xanh dừng bên trên hoang đảo, thanh quang chợt loé, giao long màu xanh hoá thành bộ dáng Lưu Vô Nhai.

Sắc mặt hắn tái nhợt, cánh tay phải không cánh mà bay, khí tức uể oải.

“Cuối cùng cũng thoát thân, Vương gia, Tán Tu Minh. Nếu có cơ hội, tương lai Lưu mỗ nhất định sẽ thượng môn đòi nợ.”

Lưu Vô Nhai trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy sát khí.

Trung tâm truyền thừa của Ngũ Long cung đúng là ở trong Ngũ Long bí cảnh. Nhưng không phải ở cùng một chỗ, mà là ở hai nơi. Lưu Vô Nhai cơ duyên xảo hợp phát hiện được một chỗ truyền thừa khác, chiếm được lượng lớn bảo vật. Có số tài nguyên này cũng đủ để hắn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ. Chỉ tính pháp bảo đã có hơn mười món, nguyên nhân như thế, Lưu Vô Nhai mới chạy trốn.

Nếu trở lại Tán Tu Minh, hắn khẳng định không có biện pháp lưu lại mấy thứ này. Thưởng cho hắn một phần Kim Đan linh vật và một món pháp bảo đã thực không tồi rồi.

Vì con đường tương lai, hắn mạo hiểm chạy trốn, lợi dụng bí phù bỏ chạy.

Vương gia giết đạo lữ của hắn, Tán Tu Minh lấy của hắn một cánh tay. Nếu tương lai có cơ hội, hắn khẳng định sẽ đòi lại món nợ này.

...

Bắc Cương, bên trong Tử Hoả uyên.

Một toà núi cao nghìn trượng, bốn người Tây Môn Phượng, Vương Thanh Thiến, Diệp Hải Đường và Vương Thanh Tuấn đứng ở giữa sườn núi, điên cuồng công kích một phiến hư không. Pháp thuật đủ loại màu sắc nở rộ ở trên trời cao, giống như phóng pháo hoa vậy.

Bảy người bọn họ tiến vào Tử Hoả uyên cứu Vương Minh Nhân. Kết quả tổ phụ Tây Môn Phượng và hai vị đồng môn đều chết trong tây yêu thú và cấm chế. Tây Môn Phượng cảm thấy tự trách vạn phần, cả người đều suy sụp xuống. Cũng may có ba người Vương Thanh Thiến an ủi, nàng mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Đến lúc này, tất cả những gì Tây Môn Phượng tin tưởng đều dao động. Đã chết ba vị Kim Đan tu sĩ, còn chưa thể cứu Vương Minh Nhân ra. Nếu tiếp tục ở lại trong Tử Hoả uyên, bọn họ có phải sẽ chôn thây tại đây không? Nếu như thế, nàng có loại cảm giác chính nàng đã hại chết đồng tộc.

“Quên đi, Thanh Thiến, các người rời khỏi nơi này đi! Để mình ta ở lại Tử Hoả uyên! Các ngươi để khôi lỗi thú lại cho ta, ta không thể liên luỵ các ngươi.”

Tây Môn Phượng vẻ mặt áy náy nói. Nàng tính một mình ở lại chỗ này, liều chết cứu Vương Minh Nhân ra. Nàng rất rõ ràng bản thân ngốc, nhưng bảo nàng không cần để tâm sinh tử của Vương Minh Nhân, nàng thật sự làm không được.

“Thúc bà, loại lời nói này sau này không cần nói nữa. Đều đã đi đến nước này, chúng ta nhất định sẽ cứu Minh Nhân thúc công ra. Lại thử thêm lần nữa.”

Vương Thanh Thiến an ủi nói. Đến lúc này, nếu bọn họ lùi bước, còn không bằng tiếp tục tiến về phía trước.

“Mọi người tăng thêm sức lực, giống như có chút hi vọng.”

Diệp Hải Đường chợt la lớn, hoàng tuyền trước mặt nàng rõ ràng nhìn thấy, tại hư không có một đạo khe hở như ẩn như hiện. Tựa như một chỗ không gian không ổn định.

Nghe xong lời này, đám người Tây Môn Phượng tinh thần chấn động, tăng mạnh độ công kích.

Một phiến không gian xám xịt, Vương Minh Nhân và Hoàng Phú Quý hành tẩu trên một mảng bình nguyên hoang vắng. Trên đất phân tán lượng lớn tảng đá sắc xám. Trên người Hoàng Phú Quý khoác vài món pháp y đã bị tàn phá, đầu đội một cái yếm màu vàng. Cái yếm phiếm linh quang màu vàng mỏng manh.

“Không đi nữa, địa phương này thật quái quỷ, cản bản không có cửa ra. Chúng ta chỉ sợ không ra ngoài được.”

Vương Minh Nhân đặt mông ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt ủ rũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận