Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4837: Lực lượng của tấm gương (1)

“Cổ Lân, sao ngươi cũng hạ giới?” Diệp Thanh Liên nhíu mày nói.

Cổ Lân là một vị trưởng lão Thiên Ma cung, cũng là tu sĩ Hợp Thể, Diệp Hải Đường và người này quan hệ không tốt, nội bộ Thiên Ma cung cạnh tranh cũng không nhỏ.

Thanh niên áo đen không phải bản thể của Cổ Lân, chỉ là một phân thân.

Cổ Lân xuất hiện, đã quấy rầy kế hoạch của Diệp Hải Đường.

“Nghe nói hạ giới có thể có Ma Ha Huyết Thạch, ta phái một phân thân xuống xem, thấy các ngươi lâu như vậy còn chưa đánh hạ Huyết Vân sơn mạch. Ta nếu là không xuống, chỉ sợ các ngươi cũng không thể lấy được Huyết Vân sơn mạch.”

Cổ Lân vừa nói, vừa hướng về góc tây nam bay đi, nơi đó là vị trí kho báu của Huyết Ảnh tộc.

“Các ngươi tiêu diệt Huyết Ảnh tộc, một tên cũng không được để bọn chúng chạy trốn.”

Diệp Thanh Liên phân phó một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Nàng cũng không để ý kho báu của Huyết Ảnh tộc, mà là muốn bám trụ Cổ Lân. Vương Phẩm Châm nếu muốn từ trên tay Cổ Lân chạy thoát, độ khó rất cao.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở cửa một tòa cung điện màu máu khí thế hùng vĩ, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Huyết Ảnh điện”.

Tay phải Cổ Lân trào ra một ngọn lửa màu đen, hướng về hư không vỗ một phát, một bàn tay khổng lồ màu đen chợt lóe ra, đánh về phía cửa lớn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa vỡ tan tành, Cổ Lân bước vào, Diệp Thanh Liên vội vàng đi lên theo.

Cấm chế của Huyết Ảnh điện ngăn không được bọn họ, bị bọn họ phá đi hết.

Bọn họ cẩn thận tìm kiếm ở trong kho báu, chưa thể tìm được Ma Ha Huyết Thạch, trái lại tìm được không ít tài liệu huyết đạo.

“Thật sự là xui xẻo, thế mà không có Ma Ha Huyết Thạch. Diệp tiên tử, tình báo của ngươi tuyệt không chuẩn xác. Người dưới trướng của ngươi đều là phế vật sao?

Cổ Lân trào phúng nói.

“Hừ! Tình báo có sai lầm là chuyện rất bình thường. Có lẽ Ma Ha Huyết Thạch ở trên thân thủ lãnh Huyết Ảnh tộc.”

Diệp Thanh Liên phản bác.

Một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, hai người nhìn nhau nhìn một cái, bay ra ngoài.

Một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh lơ lửng ở trên bầu trời, một đội tu sĩ Nhân tộc đang chém giết với Ma tộc.

“Nhân tộc! Bọn họ cũng tới tìm Ma Ha Huyết Thạch?” Cổ Lân nghi hoặc nói.

Đúng lúc này, một thanh âm vui sướng vang lên ở bên tai hắn: “Cổ đại nhân, Huyết Ảnh tộc có một cây Huyền Thiên Huyết Đằng, ngay tại Huyết Vân sơn mạch.”

“Cái gì? Huyền Thiên Huyết Đằng?”

Cổ Lân hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

“Ở trong thung lũng kia.”

Thủ hạ chỉ về phương hướng nào đó.

Một tiếng phượng hót trong vắt vang dội cất lên, một con phượng hoàng toàn thân màu xanh từ trong thung lũng cỡ lớn bay ra, hướng về nơi xa bay đi.

Sắc mặt Cổ Lân trầm xuống, phân phó: “Diệp tiên tử ngươi cuốn lấy bọn hắn, ta đi đối phó người này. Trên thân hắn có thể có Ma Ha Huyết Thạch.”

Hắn cho rằng Diệp Thanh Liên còn chưa biết Huyền Thiên Huyết Đằng tồn tại, tính cướp lấy phần công lao này.

Không đợi Diệp Thanh Liên trả lời, Cổ Lân hóa thành một đoàn độn quang màu đen đuổi theo.

Diệp Thanh Liên hơi sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, chưa nói cái gì, ra tay đối phó đám người Lâm Thiên Long.

Nếu nàng đi đuổi bắt Vương Phẩm Châm, đạt được Huyền Thiên Huyết Đằng chỉ có thể nộp lên, muốn nói không đạt được Thiên Ma cung chưa chắc tin tưởng, nếu Cổ Lân đi, nếu thất thủ có thể đổ tội lên trên người Cổ Lân.

Trên người Vương Phẩm Châm mang theo nhiều lá bùa bậc năm cùng trọng bảo, thoát thân hẳn là không có vấn đề.

“Vương đạo hữu, các ngươi cuốn lấy bọn họ, những người khác theo ta đuổi.”

Lâm Thiên Long phân phó một tiếng, dẫn theo hơn mười tu sĩ Hóa Thần đuổi theo, đám người Vương Mạnh Bân lưu lại đối phó đám người Diệp Hải Đường.



Một mảng dãy núi liên miên chập trùng, một đạo độn quang màu xanh nhanh chóng lướt qua bầu trời, nhanh chóng hạ trên mặt đất.

Hào quang màu xanh lóe lên, độn quang màu xanh hóa thành một ông lão áo bào xanh khuôn mặt già nua, một lá bùa lóe ra hào quang màu xanh từ trên người hắn rơi xuống.

Tấm Thanh Phượng Hóa Linh Phù này là phù triện bậc năm, có thể khiến hắn tạm thời hóa thân yêu cầm bậc năm, sử dụng bộ phận thần thông của yêu cầm thuận tiện chạy trốn.

Dùng con rối thú chạy trốn an toàn hơn, nhưng như vậy không khác gì nói cho thế lực khác, Vương gia đã đoạt đi Huyền Thiên Huyết Đằng.

Đúng lúc này, không gian nổi lên dao động. Một bàn tay che trời màu đen bỗng dưng hiện lên, vỗ xuống.

Vương Phẩm Châm phản ứng rất nhanh, chân phải nhẹ nhàng giẫm xuống đất một phát, vô số dây leo màu xanh thô to phá đất chui ra, bện thành một bàn tay màu xanh, đi lên nghênh đón.

Bàn tay màu xanh cùng bàn tay màu đen va chạm, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, một ngọn lửa màu đen lan tràn ra, bàn tay màu xanh bị đốt thành tro tàn, Vương Phẩm Châm nhân cơ hội tránh né.

Mặt đất trào ra vô số sương mù màu vàng bao phủ phạm vi trăm dặm, Vương Phẩm Châm không phải lẻ loi một mình, Vương Phẩm Phong đã sớm ở nơi này bày ra trận pháp chờ đợi, phối hợp tác chiến hắn. Dựa theo kế hoạch, nếu đại bộ đội Ma tộc đuổi tới, lợi dụng trận pháp ngăn cản một đoạn thời gian, bọn họ truyền tống chạy trốn.

Trong biển sương mù màu vàng, Vương Phẩm Châm bay vào một hang động trong lòng đất lớn khoảng một mẫu, trên vách đá của hang trải rộng phù văn huyền ảo, tản mát ra một đợt cấm chế dao động mãnh liệt. Vương Phẩm Phong đứng ở trước một tòa pháp trận, sắc mặt ngưng trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận