Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4212: Thiên Hỏa giới (2)

Kim Nguyên sơn mạch ở trung bộ Thiên Hỏa giới, nơi này linh khí mỏng manh, hiếm có tu sĩ cấp cao lui tới.

Thiên Hỏa giới vốn là giới diện Nhân tộc khống chế, nhưng bây giờ là thiên hạ của Kim Mâu nhất tộc.

Kim Mâu nhất tộc sở trường đồng thuật, từng xuất hiện tu sĩ Hóa Thần, về sau suy sụp, vẫn luôn xuống dốc.

Trong mấy trăm năm, Kim Mâu nhất tộc toát ra lượng lớn cao thủ, quét ngang thế lực khác của Thiên Hỏa giới, Nhân tộc thương vong thê thảm nặng nề, không còn lại mấy, đều bị bắt lại làm nô lệ. Tu sĩ Nhân tộc còn sót lại trốn đi, bình thường căn bản không dám lộ mặt.

Mặt đất phồng lên một đống đất nhỏ, nhanh chóng hướng về chỗ sâu trong Kim Nguyên sơn mạch di động.

Một canh giờ sau, ụ đất dừng lại, một thanh niên áo vàng vẻ mặt khôn khéo từ lòng đất chui ra, xem pháp lực dao động của hắn, rõ ràng là một tu sĩ Nguyên Anh.

Thanh niên áo vàng bước nhanh đi vào trong một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, tới trước một vách đá gập ghềnh, phất tay áo, một cây cờ trận màu vàng bay ra, nhập vào vách đá biến mất.

Vách đá sáng lên một đạo hào quang màu vàng, hiện ra một hang núi lớn cả trượng, hắn bước vào.

Không qua bao lâu, thanh niên áo vàng tới cuối, có thể nhìn thấy hơn ba trăm người tu tiên, bọn họ đều là Trúc Cơ kỳ, tu sĩ Nguyên Anh không đến ba người, tu sĩ Kết Đan có hơn bốn mươi người.

Vách đá gập ghềnh, có thể nhìn thấy lượng lớn phù văn huyền ảo, tản mát ra một đợt cấm chế dao động mãnh liệt.

“Phương đạo hữu đã trở lại, trên đường không có truy tung chứ?”

Một ông lão áo bào vàng mặt vuông mắt to bước nhanh đi tới, mở miệng nói, giọng điệu có chút suy yếu.

“Không có, ta đi vòng vòng hơn mười năm, chưa phát hiện cái gì khác thường, lúc này mới chạy về. Ta từ Kim Diễm sơn mạch tìm được hai cây Kim Diễm Thảo tám trăm năm tuổi, Lý đạo hữu, ngươi cầm luyện đan.”

Thanh niên áo vàng lấy ra hai cái hộp ngọc màu đỏ tinh xảo đẹp đẽ, đưa cho ông lão áo bào vàng.

Kim Mâu nhất tộc tiến hành phong tỏa vật tư đối với bọn họ, bọn họ muốn đạt được một ít tài nguyên tu tiên đặc biệt khó khăn. Kim Mâu nhất tộc giết lượng lớn tu sĩ Nhân tộc, dẫn tới Thiên Hỏa giới hoang vắng, trông coi không nổi.

Kim Diễm sơn mạch là một chỗ hiểm địa của Thiên Hỏa giới, nơi đó sinh trưởng không ít linh dược hỏa thuộc tính, ở sâu trong dãy núi có yêu thú bậc năm lui tới, còn có không ít cấm chế.

“Quá tốt rồi, có hai cây Kim Diễm Thảo này, tốc độ khôi phục của Lưu tiền bối nhanh một chút.”

Ông lão áo bào vàng kích động nói.

“Ta thấy chưa chắc, hắn sẽ chết nhanh hơn.”

Một giọng nam tử lạnh như băng chợt vang lên.

Vừa dứt lời, hang động chỗ bọn họ kịch liệt chớp lên, đỉnh chóp vỡ tan ra, đá vụn bay tứ tung, một ít tu sĩ cấp thấp bị đập chết ngay tại chỗ.

Mấy chục tu sĩ cấp cao ùn ùn bay ra khỏi hang động, vẻ mặt bọn họ đầy đề phòng.

Ở ngoài mấy ngàn trượng, một đám mây màu vàng thật lớn lơ lửng ở bầu trời, mười mấy người tu hành đứng ở bên trên, cầm đầu là một đại hán áo vàng cao cả trượng. Đại hán áo vàng mắt là màu vàng, trên mặt cùng trên cánh tay có một chút linh văn màu vàng, chiều cao lớn hơn Nhân tộc rất nhiều.

Kim Khuyết, Hóa Thần sơ kỳ, cao thủ Kim Mâu nhất tộc.

Trừ Kim Khuyết, người khác đều là Nguyên Anh kỳ.

“Không ổn, tu sĩ Hóa Thần, đi mau.”

Ông lão áo bào vàng biến sắc, kinh hô.

“Bây giờ muốn đi? Không cảm thấy quá muộn sao?”

Kim Khuyết vẻ mặt lạnh lùng, một tay hướng về hư không chộp một cái, hư không chấn động vặn vẹo, một bàn tay to ánh vàng rực rỡ bỗng dưng hiện lên, chụp vào ông lão áo bào vàng.

Ông lão áo bào vàng cảm giác hư không phụ cận căng thẳng, hít thở cũng trở nên khó khăn, ngoài thân nở rộ linh quang, nhưng không có tác dụng gì, hộ thể linh quang điên cuồng lóe lên không ngừng.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, một cầu vồng màu xanh bay vút đến, chém vỡ nát bàn tay to màu vàng.

“Ai phá hư chuyện tốt của ta?”

Kim Khuyết sắc mặt lạnh lùng, mặt lộ vẻ không vui.

“Thanh Liên Vương Thanh Sơn.”

Một giọng nam tử tràn đầy trung khí ở bầu trời truyền đến.

Vừa dứt lời, cầu vồng màu xanh xoay một cái, hướng thẳng đến Kim Khuyết.

Kim Khuyết không dám sơ ý, triệu ra một tấm khiên màu vàng linh quang lập lòe, che ở trước người.

Tiếng “keng” vang lên trầm đục, cầu vồng màu xanh bị tấm khiên màu vàng chặn.

Hào quang màu xanh lóe lên, cầu vồng màu xanh hiện ra hình dạng thật, rõ ràng là một cây phi kiếm màu xanh dài ba thước, thân kiếm rộng khoảng một tấc, khắc hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, linh quang lưu chuyển không ngừng, tản mát ra linh khí dao động kinh người.

“Thông thiên linh bảo! Tu sĩ Hóa Thần?”

Kim Khuyết vẻ mặt ngưng trọng, tràn đầy đề phòng, thần thức mở rộng.

“Mau nhìn, đó là cái gì?”

Đám người thanh niên áo vàng ùn ùn nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt đầy chấn động.

Từng đóa hoa sen màu xanh xuất hiện ở bầu trời, mỗi một đóa hoa sen màu xanh linh quang lóe lên không ngừng, hiển nhiên không phải vật phàm, trên mỗi một đóa hoa sen màu xanh đều có một người tu tiên đứng, trên ống tay áo bọn họ đều thêu một đóa hoa sen màu xanh, đây là dấu hiệu của Thanh Liên Vương gia.

Dị tộc Ngọc Thần giới không chiến mà tan. Tích tộc tinh thông thuật ẩn nấp, muốn ở một giới diện tìm được hai tu sĩ Hóa Thần tinh thông thuật ẩn nấp khó như lên trời, Vương Thanh Sơn không muốn tiêu hao dần với Tích tộc, dẫn theo Nhân tộc Ngọc Thần giới rời khỏi Ngọc Thần giới, sau đó tới Thiên Hỏa giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận