Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4709: Phù tộc, Hách Quang (2)

Muốn cho người phía dưới hết lòng bán mạng, tự nhiên phải thưởng phạt phân minh, chỉ cần làm việc tốt, Vương Xuyên Minh khẳng định sẽ không bạc đãi người dưới trướng. Có tộc nhân thích uống rượu, Vương Xuyên Minh liền cho hắn rượu ngon, có tộc nhân trọng tình nghĩa; vậy từ phương diện này xuống tay, bình thường quan tâm nhiều; Có tộc nhân tham tài, vậy cho thêm lợi ích, nếu là làm việc không tốt, Vương Xuyên Minh cũng sẽ phạt nặng.

Vương Quảng Nguyệt liên thanh cảm ơn, vẻ mặt đầy cảm kích. Vương Xuyên Minh dặn dò vài câu, bảo nàng rời khỏi.

“Đông Huyền Châu, hy vọng là Đông Ất Thần Mộc luyện chế.” Vương Xuyên Minh lẩm bẩm, mặt đầy sát khí.

---

Đảo Thanh Thiền thuộc Phù tộc, hình thể Phù tộc lớn hơn Nhân tộc một chút, tay dài mũi cao tai nhỏ, giỏi về bồi dưỡng linh thú linh trùng.

Địa thế đảo Thanh Thiền đông cao tây thấp, linh khí dư thừa. Trên linh điền rộng lớn, mấy tu sĩ Phù tộc đang ở bờ ruộng thưởng thức trà nói chuyện phiếm, vẻ mặt thích ý, trên tay bọn họ đều cầm sợi roi dài.

Hơn trăm tu sĩ Nhân tộc đang làm lụng ở linh điền, trên người bọn họ đều có vết máu rõ ràng có thể thấy được.

Linh điền trồng không ít linh dược, tu sĩ Nhân tộc hoặc làm mưa cho linh dược, hoặc ghi chép phát triển. Phù tộc áp dụng chế độ tội liên đới, lấy số lượng tu sĩ Nhân tộc nhất định biên thành một đội ngũ, phụ trách một mảnh linh điền, xuất hiện sai sót, toàn bộ giết sạch, một người phạm sai lầm, người cả đội gặp họa.

Một tiếng chim hạc hót trong vắt vang lên, một con chim hạc khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn từ trên cao bay qua, chim hạc khổng lồ có hai cái đầu, một nam tử áo đỏ bộ dạng khôn khéo đứng ở bên trên.

“Là Lâu đại nhân.” Tu sĩ Phù tộc nhận ra lai lịch nam tử áo đỏ.

“Xem ra Lâu đại nhân lại kiếm được thứ tốt, hiến cho Hách trưởng lão rồi.” Tu sĩ Phù tộc cười nói. Nam tử áo đỏ tên Lâu Diễm, Hóa Thần trung kỳ, thủ hạ của Hách Quang.

Một tu sĩ Nhân tộc ngẩng đầu nhìn Lâu Diễm một cái, mấy sợi roi liền quật tới, hét thảm một tiếng, trên người hắn đã có thêm mấy vết thương khủng bố.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm việc, nếu linh dược phát triển không tốt, các ngươi đều phải chết.” Tu sĩ Phù tộc quát. Tu sĩ Nhân tộc giận mà không dám nói gì, thành thật làm việc.

Chim hạc khổng lồ màu đỏ bay đi đáp ở một quảng trường đá lớn vạn mẫu, trên quảng trường có mười mấy kiến trúc kích thước không đồng nhất, trong đó có một tòa cung điện màu xanh cao hơn mười trượng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Thanh Thiền điện”, cửa đóng chặt.

Lâu Diễm thu hồi chim hạc khổng lồ màu đỏ, bước nhanh tới cửa Thanh Thiền điện, phát ra một lá bùa truyền âm.

Một lát sau, cửa mở ra, một giọng nam tử uy nghiêm từ trong điện truyền đến: “Vào báo cáo đi!”

Lâu Diễm đáp một tiếng, sải bước đi vào.

Đại điện rộng rãi sáng ngời, một ông lão áo bào xanh dáng người béo lùn ngồi ở trên chủ tọa, sắc mặt âm trầm. Hách Quang, Luyện Hư sơ kỳ, lão đã vượt qua một lần đại thiên kiếp. “Sự kiện đó điều tra thế nào rồi? Hạo nhi thật là bị yêu thú bậc năm giết chết?”

Hách Quang mở miệng hỏi.

“Thuộc hạ điều tra nhiều phương diện, công tử quả thật là bị yêu thú bậc năm giết chết, hắn cùng mấy đồng tộc đi phường thị mua đồ, trên đường toát ra một con yêu thú bậc năm, có hai người sống sót, ta điều tra một phen tình huống của người bị hại khác, phát hiện một nữ tu sĩ tên Thịnh Dung mấy năm nay đi lại tương đối gần với công tử, lúc trước không có qua lại gì.” Lâu Diễm báo cáo.

“Thịnh Dung! Ả lai lịch thế nào?” Hách Quang nhíu mày hỏi.

Hắn gần đây có chút tâm thần không yên, luôn cảm giác sắp có chuyện, vừa lúc có một hậu nhân bị hại, hắn rất khó không nghĩ nhiều.

“Nàng ấy là hậu nhân của Thịnh trưởng lão, nhưng cách nhau mấy chục đời, Thịnh trưởng lão nhắm chừng cũng không biết sự tồn tại của nàng, tư chất thường thường, ỷ vào có vài phần tư sắc, thường xuyên câu dẫn tu sĩ giàu có, đòi lấy tài nguyên tu tiên.”

Lâu Diễm báo cáo.

“Điều tra một chút người của chúng ta, gần đây có đắc tội người nào hay không, hoặc là trong tu sĩ Nhân tộc bắt về, có kẻ xuất thân thế lực lớn hay không, tăng mạnh đề phòng, canh phòng nghiêm ngặt kẻ địch đánh lén.”

Hách Quang phân phó, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vẫn là cẩn thận một chút tương đối tốt hơn.

“Vâng, Hách trưởng lão.” Lâu Diễm đáp ứng, khom người lui xuống.

...

Vạn Diễm sơn mạch, hang ổ Tinh Hỏa tộc.

Một tòa trang viên màu đỏ diện tích cực lớn, Diễm Trân ngồi ở trong một đình đá màu đỏ. Diễm Cơ đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

“Ta tính ra ngoài du lịch, việc trong tộc giao cho các ngươi, ta sẽ dẫn theo bọn Bạch Huyễn, không có gì cần thiết, đừng khai chiến với Nhân tộc, nếu là bùng nổ chủng tộc đại chiến, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của La đạo hữu.”

Diễm Trân phân phó.

Diễm Khuyết ở chủng tộc đại chiến bị thương nặng, bảo vật phòng ngự bị hao tổn nghiêm trọng, đại thiên kiếp buông xuống, hắn chết ở dưới lôi kiếp.

Vốn định mượn dùng chủng tộc đại chiến phát tài một khoản, độ kiếp thoải mái chút, không ngờ hư hao bảo vật phòng ngự không nói, Diễm Khuyết cũng bị thương nặng, chưa thể vượt qua đại thiên kiếp.

Loại tình huống này cũng không hiếm thấy, tu sĩ cấp cao vì tìm kiếm độ kiếp hoặc bảo vật tài liệu, ra ngoài du lịch hoặc đi cấm địa hiểm địa tầm bảo, không có thu hoạch không nói, bảo vật sót lại không nhiều trên người báo hỏng, bản thân cũng bị thương nặng, chưa thể ở trước khi đại thiên kiếp buông xuống khôi phục, thân tử đạo tiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận