Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1508: Kiền Dương chân nhân (1)

Trận pháp có thể bày trận trên địa hình, mượn dùng địa hình để minh khắc trận pháp, đặt tài liệu. Loại trận pháp này dễ bị hao tổn, cần định kỳ tu sửa, không thể đưa đi địa phương khác. Ưu điểm là tiêu phí ít hơn, tu tiên giới chủ yếu là mượn trận kỳ để bố trí trận pháp, có thể di chuyển nhiều địa phương khác nhau, không dễ bị hao tổn. Nhưng phí dụng tương đối cao.

Diệp Hải Đường liên thanh đáp ứng, nàng cũng không hiểu luyện khí. Nàng chuẩn bị tốt tài liệu, để Vương Thanh Thiến luyện chế thành trận kỳ, trận bàn. Sau khi luyện chế cong, Diệp Hải Đường sẽ minh khắc trận văn.

“Hải Đường, ngươi tu luyện “Hoàng tuyền bảo điển”, có xuất hiện cái gì dị thường không? Nếu không phù hợp, nhất định phải nói với cữu cữu.”

Vương Trường Sinh thân thiết dặn dò, Diệp Hải Đường tu luyện thiên phẩm công pháp, khẳng định sẽ không dễ dàng.

“Đã biết, cữu cữu, nếu có gì dị thường, ta nhất định sẽ nói với các ngươi. Ta trở về tu luyện trước.”

Diệp Hải Đường đáp ứng xuống dưới, đứng dậy rời khỏi.

Chân trước nàng vừa đi, Vương Hữu Vi liền từ phía sau đi đến.

“Tôn nhi bái kiến cao tổ phụ, cao tổ mẫu.”

Vương Hữu Vi cúi người hành lễ. Trong lòng hắn mười phần buồn bực, hắn tưởng rằng mình có thể có được một Thần thông quả. Không ngờ nửa đường lại xuất hiện một cái Trần Húc Đông, đẩy hắn xuống vị trí thứ bốn.

Hắn thân là hậu nhân của Thanh Liên tiên lữ, lại chỉ có thể lấy hàng thứ bốn. Trên mặt thật sự không vui vẻ được.

“Hữu Vi, ngươi thấy Trần Húc Đông thế nào?”

Vương Trường Sinh muốn nhìn một chút cái nhìn của Vương Hữu Vi đối với Trần Húc Đông. Nếu hắn muốn bôi đen Trần Húc Đông, thì tâm của hắn quá nặng, Vương Trường Sinh sẽ đối với hắn thất vọng.

Vương Hữu Vi cũng không biết Trần Húc Đông là song linh căn. Hắn cũng không nghĩ ra, Trần Húc Đông lấy tu vi Trúc cơ tầng ba, sao có thể tiến đến tầng thứ chín.

“Cao tổ phụ, tôn nhi cảm thấy phương diện này có vấn đề. Trần Húc Đông chỉ là Trúc cơ tầng ba, lại có thể vượt đến tầng thứ chín, sẽ không phải là thám tử của nhà khác gài vào nhà chúng ta chứ? Tôn nhi cảm thấy cần phải nghiêm tra Trần Húc Đông. Nếu xuất thân lai lịch của hắn không có vấn đề, hắn đạt được hạng hai, tôn nhi tâm phục khẩu phục. Nhân tài như vậy nên được trọng dụng. Nếu hắn có vấn đề, cần phải hảo hảo tra khảo xem hắn sao có thể lẻn vào tộc chúng ta. Còn có những tu sĩ khác như Trần Húc Đông hay không.”

Ánh mắt Uông Như Yên lộ ra vài phần tán thưởng, lên tiếng hỏi: “Sao nào, hắn đẩy ngươi đi xuống, ngươi không tức giận sao?”

“Kỹ không bằng người. Tôn nhi không có lời nào để nói, cũng không có gì hay để tức giận.”

Lúc ấy Vương Hữu Vi thật sự tức giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại, hắn cảm thấy mình cần phải nỗ lực tu luyện thêm.

“Hừ, nếu không phải ngươi tự đại, nghĩ mình có thể tiến vào hàng ba. Hắn chưa chắc có cơ hội tranh với các ngươi.”

Sắc mặt Vương Hữu Vi ửng đỏ, hẳn quả thật có chút tự đại. Hắn cũng thật sự nghĩ mình có thể tiến vào hàng ba, tỷ thí trong tộc chẳng qua là một vở kịch mà thôi.

“Chuyện này xem như mà một giáo huấn, trở về hảo hảo tu luyện. Qua một đoạn thời gian cùng lão phu đi Âu Dương gia chúc thọ.”

“Vâng, cao tổ phục, đến lúc đó tôn nhi sẽ biểu hiện thật tốt.”

Sắc mặt Vương Hữu Vi lộ vẻ vui mừng, lên tiếp đáp ứng.

“Thu Hồng đi rồi, ngươi là tôn tử hắn xem trọng, cần phải tu luyện thêm. Đừng cô phụ kỳ vọng của Thu Hồng.”

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, sau đó để cho Vương Hữu Vi lui xuống tu luyện.

Vương Hữu Vi vừa rời khỏi Thanh Liên phong, liền đụng phải Trần Húc Đông.

“Vương đạo hữu, tại hạ có chút việc muốn trò chuyện với ngươi. Không biết ngươi có tiện hhay không?”

Trần Húc Đông khách khí nói, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Hữu Hi.

Hắn cùng người khác hỏi thăm một chút, biết được Vương Hữu Vi là hậu nhân của Thanh Liên tiên lữ. Trần Húc Đông kêu khổ không ngừng.

Vương Hữu Vi nhíu mày, cân nhắc một lát, rồi đáp ứng xuống dưới.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, bọn họ xuất hiện ở một toà sân yên tĩnh.

Hàn huyên đơn giản một hồi, Trần Húc Đông lấy ra một cái ngọc hạp màu xanh, đưa cho Vương Hữu Vi.

“Vương đạo hữu, tại hạ mới đến, có chỗ làm không đúng, còn mong ngươi tha thứ nhiều. Đây là Thần thông quả, còn mong ngươi vui lòng nhận cho.”

Trần Húc Đông ngay từ đầu không định có Thần thông quả, hắn chỉ muốn rạng rỡ mặt mày mà thôi.

Hắn không phải không muốn, mà là không dám muốn. Nếu hắn thực sự cầm Thần thông quả, đối với sự phát triển ngày sau sẽ có bất lợi.

Vương Hữu Vi có chút động tâm, do dự nửa ngày, lắc đầu nói: “Nếu ngươi đạt được hạng hai, Thần thông quả chính là của ngươi. Vương gia chúng ta nói là làm. Nếu ta ăn Thần thông quả, những người khác sẽ có suy nghĩ gì? Kỹ không bằng ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục. Vương Hữu Vi ta chấp nhận thua.”

Trần Húc Đông hơi sửng sốt, ba lần từ chối, Vương Hữu Vi chính là không cần.

“Được rồi, Thần thông quả là của ngươi rồi, chính ngươi tự dùng đi! Vương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi công thần, cũng tuyệt đối không bỏ qua phản đồ. Tỷ thí trong tộc lần tiếp theo, ta nhất định có thể tiến vào hàng ba, ta đi về trước tu luyện.”

Vương Hữu Vi nói xong lời này, cáo từ rời khỏi.

Bảy ngày sau, Vương Trường Sinh và Trương Vô Trần dẫn theo tộc nhân rời khỏi Thanh Liên đảo. Đi Âu Dương gia chúc thọ Hạo Nguyệt chân nhân.

...

Nửa năm sau. Kim Sa hải vực.

Kim Sa hải vực sinh trưởng lượng lớn Kim diệp tảo. Cả thân kim diệp tảo màu vàng, từ trên nhìn xuống phản phất từng hạt kim sắc hạt cát, bợi vậy nên mới có tên gọi như vậy.

Một con thanh sắc cự chu lớn hơn trăm trượng đang bay trên trời cao thật nhanh, trên thân thanh sắc cự thuyền có khắc một đoá thanh sắc liên hoá, trên cánh buồm cùng có hình ảnh một đoá hoa sen màu xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận