Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4277: Lãnh Nguyệt chịu thiệt (2)

Trên đầu một ông lão áo bào đỏ bụng phệ lơ lửng một cái ô nhỏ hào quang màu đỏ lóe lên không ngừng, một quầng sáng màu đỏ bảo vệ toàn thân lão, một hư ảnh chồn tía thật lớn ở đỉnh đầu lão,

Một cột sét màu vàng thô to bắn nhanh đến, ông lão áo bào đỏ bị dọa nhảy dựng, bấm pháp quyết, hư ảnh chồn tía phun ra một làn sóng âm màu tím, móng vuốt bên phải bổ về phía hư không.

Sóng âm màu tím giống như tờ giấy, bị cột sét màu vàng đánh tan trong chớp mắt, một hư ảnh móng vuốt màu tím thật lớn thổi quét ra, cũng bị cột sét màu vàng đánh nát.

Cột sét màu vàng đánh lên quầng sáng màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm.

Một quầng lôi quang màu bạc sáng lên ở hư không sau lưng hắn ngoài mấy trăm trượng, Vương Mạnh Bân hiện ra, vẻ mặt lạnh như băng.

Hắn giơ tam xoa kích, hướng về ông lão áo bào đỏ hung hăng bổ một phát, một đạo lôi quang năm màu chói mắt thổi quét ra, đánh lên hư ảnh chồn tía, hư ảnh chồn tía phát ra tiếng gào rống đau khổ, vạn tia sét màu bạc lục tục bổ xuống, lôi quang chói mắt bao phủ ông lão áo bào đỏ.

Ông lão áo bào đỏ phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi, quầng sáng màu đỏ trở nên như ẩn như hiện, giống như bọt khí, tựa như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Một tiếng vang trầm cất lên, một mũi tên sét năm màu thô to đánh lên quầng sáng màu đỏ, lôi quang màu đỏ phá vỡ một lỗ hổng, đánh lên trên đầu ông lão áo bào đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm.

Một cột sét màu vàng thô to bắn nhanh đến, ông lão áo bào đỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết khổ sở, ngực trái có thêm một lỗ máu khủng bố, máu chảy không ngừng.

Một đạo kiếm quang màu trắng cùng một ánh đao màu đỏ thổi quét đến, chém nó thành hai nửa, một con chồn nhỏ vừa rời cơ thể, một tia sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, đánh trúng con chồn nhỏ.

Đám người Vương Mạnh Bân và Vương Anh Kiệt phối hợp, diệt kẻ địch tới xâm phạm, không đến nửa khắc đồng hồ, đã có ba tu sĩ Luyện Hư chết ở trên tay bọn họ, tính cả hai kẻ địch Vương Mạnh Bân trước đó chém giết, tổng cộng ngã xuống năm tên Luyện Hư.

Bằng vào Lôi Bằng Sí, công kích của kẻ địch căn bản không chạm tới Vương Mạnh Bân.

Mắt thấy thủ hạ càng lúc càng ít, Địch Diễm cảm thấy không ổn, hắn bị một con rối vượn khổng lồ lóe ra hào quang màu vàng óng cuốn lấy, không thoát thân được.

Mỗi khi tu sĩ Luyện Hư của Tử Điêu nhất tộc muốn thúc giục pháp tướng, lợi dụng thần thông hóa đá công kích con rối vượn khổng lồ, tu sĩ Vương gia sẽ ra tay ngăn trở, căn bản không để cho bọn họ như nguyện.

Tia sét màu bạc dày đặc cắt qua bầu trời, mênh mông cuồn cuộn bổ về phía Địch Diễm

Vẻ mặt Địch Diễm căng thẳng, hung hăng vung cờ phướn màu đỏ trong tay một phát, một ngọn lửa màu đỏ thổi quét ra, chặn tia sét màu bạc đánh tới.

Hào quang màu đỏ lóe lên, một ấn tỳ nhỏ màu trắng đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn, ấn tỳ nhỏ màu trắng sau khi nở rộ ra hào quang màu đỏ chói mắt, hình thể tăng vọt, đập về phía Địch Diễm

Ấn tỳ khổng lồ màu trắng còn chưa hạ xuống, đã trào ra lượng lớn khí lạnh màu trắng, lửa điên cuồng lóe lên không ngừng.

Địch Diễm há mồm phun ra một ngọn lửa màu đỏ, nghênh đón.

Ngọn lửa màu đỏ và ấn tỳ khổng lồ màu trắng va chạm, toát ra tiếng “xẹt xẹt”, ấn tỳ khổng lồ màu trắng không ngừng lóe lên linh quang, tốc độ chậm lại.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, nắm tay phải ánh vàng rực rỡ của con rối vượn khổng lồ đánh tới, đánh lên tấm khiên màu đỏ, Địch Diễm cả người lẫn khiên bay nghiêng đi, đập mạnh lên mặt đất.

Một cột sét màu bạc đường kính trăm trượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ bóng người Địch Diễm.

Đất rung núi chuyển, vô số khói bụi bị sóng khí cuốn lên.

Vương Thanh Phong và mười lăm tu sĩ Hóa Thần đứng thành một hàng, trên tay bọn họ đều nắm một cây trường đao, màu sắc khác nhau, Đổng Tuyết Ly cùng mười lăm tu sĩ Hóa Thần đứng thành một hàng, trên tay bọn họ đều nắm một thanh phi kiếm, ngoại hình khác nhau.

Chiến trận!

Vương Thanh Phong vung đao hướng về hư không bổ một phát, mười lăm tu sĩ Hóa Thần ùn ùn noi theo, mười sáu ánh đao thật lớn thổi quét ra, đột nhiên kết hợp một thể, hóa thành một ánh đao chín màu dài vạn trượng.

Đổng Tuyết Ly vung kiếm chém một phát, mười lăm tu sĩ Hóa Thần noi theo, mười sáu đạo kiếm quang thật lớn bắn ra, nháy mắt kết hợp một thể, hóa thành một đạo kiếm quang khổng lồ dài vạn trượng.

Ánh đao chín màu cùng kiếm quang khổng lồ nhập vào trong lôi quang, truyền ra một tiếng kêu thê thảm.

Hào quang màu trắng lóe lên, một ấn tỳ màu trắng khổng lồ bỗng dưng hiện lên, hung hăng nện xuống.

Mặt đất kịch liệt nhoáng lên một cái, khói bụi cuồn cuộn.

Một con mãng xà nhỏ bé vừa từ lòng đất bay ra, một quầng sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, bao phủ mãng xà nhỏ bé, cuốn vào trong một hồ lô màu xanh.

Thấy tình hình này, tu sĩ Luyện Hư của Tử Điêu nhất tộc cả kinh biến sắc, ùn ùn làm hpép chạy trốn, đám người Vương Mạnh Bân cũng chưa đuổi theo, sau khi chém giết một tu sĩ Luyện Hư chạy trốn chậm một chút, liền phái người thu thập chiến trường.

Trận này, đám người Vương Mạnh Bân chém giết bảy tên Luyện Hư, báo hỏng hai con rối thú bậc năm, ba món thông thiên linh bảo, tổn thất không lớn.

Con cháu Vương gia đóng ở Ly Hỏa sơn mạch đều là tinh nhuệ Vương gia, huấn luyện nhiều năm, lại có Càn Lôi Kính bộ bảo vật này, kẻ địch tới xâm phạm căn bản không chiếm được món hời gì.

Lôi pháp của Vương Mạnh Bân lực phá hoại rất mạnh, kẻ địch đã chịu thiệt lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận