Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2842: Thiên hư ngọc thư

Vương Trường Sinh lấy ra một mặt trận bàn màu lam linh quang lập lòe. Đánh vào mấy đạo pháp quyết, một đạo lớp màng thủy lam đột nhiên hiện lên, che kín cả sân.

Hắn thả ra Phệ hồn kim thền, chúng nó bay gữa không trung, phát ra từng đợt tê minh thanh bén nhọn. Chúng rất hưng phấn, dẫn theo vài phần thấp thỏm.

Hắn lấy ra Vạn quỷ hồ, đánh vào một đạo pháp quyết. Nút hồ lô bay lên. Một trận tiếng thanh xướng động lòng người của cô gái vang lên, Mị ma bay ra khỏi Vạn quỷ hồ. Vừa bay ra khỏi Vạn quỷ hồ, hai con Phện hồn kim thiền phun ra một cỗ hỏa diễm màu vàng, đánh về phía Mị ma.

Mị ma ngọc dung đại biến, đang muốn tránh đi thì một đạo tiếng kêu rên vang lên. Phản ứng lại thì hai đạo hỏa diễm kim sắc dừng ở trên thân thể nàng, trên người bốc lên từng trận khói nhẹ. Mị ma phát ra từng đợt thê lương thảm thiết, nhưng rất nhanh, nàng mở miệng hát lên, tiên âm từng trận.

Hai con Phệ hồn kim thiền chợt ngừng công kích Mị ma, ánh mắt chúng nó dại xuống, phiêu phù ở giữa không trung, vẫn không nhúc nhích.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đeo Long phượng khóa, không bị ảnh hưởng.

Tay phảu hắn nhẹ nhàng vỗ về phía Mị ma. Một cỗ gió lỡn thỏi qua, một cái bàn tay to đột nhiên hiện lên, chuẩn xác vỗ vào người Mị ma.

Sau khi một tiếng thống khổ đến cực điểm của của gái vang lên, Mị ma bay ngược ra ngoài, ngã ở trên đất. Mặt đất xuất hiện nhiều hố lớn.

Uông Như Yên lấy ra hồng trần địch thổi hẳn lên. Một trận tiếng vui địch vang lên, hư không hơi chấn động vặn vẹo.

Mị ma suy yếu vô cùng, rất nhanh liền lâm vào ảo cảnh. Hai mắt dại ra, khi thì cuồng tiếu, khi thì cười ngớ ngẩn.

Hai con Phện hồn kim nhân cơ hội đánh tiếp, cắn xé Mị ma.

Mị ma không có chút cảm giác, còn cười ngớ ngẩn.

Nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, thì hai con Phệ hồn kim cấp bốn căn bản không phải là đối thủ của Mị ma hóa thần kỳ. Nhưng Mị ma hiện tại mười phần suy yếu, lại lâ vào ảo cảnh.

Không đến nửa khắc đồng hồ sau, Mị ma phát ra bị hai con Phệ hồn kim thiền ăn hết.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể cảm nhận được, tiềm thức ùa vào một cỗ thần thức.

Vương Trường Sinh mừng rỡ, đánh vào Vạn quỷ hồ một đạo pháp quyết. Một trận thê lương gào khóc thảm thiết vang lên, mấy trăm con quỷ vật từ Vạn quỷ hồ bay ra, Kim đan kỳ quỷ vật có hơn trăm con, Nguyên anh kỳ quỷ vật có hơn mười con. Chúng nó đều mười phần suy yếu, thân thể như ẩn như hiện, hiển nhiên bị trọng thương.

Hai con Phệ hồn kim thiền như hổ nhập dương đàn, phun ra từng đạo sáng mờ màu vàng, che kín một con quỷ vật, cuộn vào trong miệng.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng hai con Phệ hồn kim thiền đã cắn nuốt hết quỷ vật. Vạn quỷ hồ linh quang ảm đạm vô cùng, mặt ngoài vết rách nhiều gấp đôi.

Cắn nuốt mấy trăm con quỷ vật, hai con Phệ hồn kim thiền liền trở nên buồn ngủ, tựa như đã chán.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thần thức tăng trưởng không ít. Hai người nếu là vận dùng hợp kích bí thuật, thần thức chồng lên mà nói, không thể kém so với Hóa thần đại viên.

Mười tám viên định hải châu đều là Thông thiên linh bảo. Đồng thời sử dụng mười tám viên định hải châu chẳng những sẽ tiêu hao lượng lớn pháp lực, thần thức hao tổn cũng không nhỏ.

“Cắn nuốt nhiều quỷ vật như vậy, nói không chừng chúng nó có thể tấn thăng lên một cảnh giới.”

Uông Như Yên cười nói, tinh hồn quỷ quái đối với Phệ hồn kim thiền mà nói là chất dinh dưỡng. Nhưng chất dinh dưỡng này là một bộ phận bồi dưỡng của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Chúng nó mới tiếncấp trước đó không lâu, hẳn là có thể không nhanh như vậy mà tiến cấp. Nếu là cho chúng nó cắn nuốt mấy con Hóa thần kỳ quỷ vật, có lẽ có thể lại tiến cấp. Chúng ta đi đường lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi thêm một chút đi.”

Vương Trường Sinh phân tích nói. Hắn thu hồi Phện hồn kim thiền, đi đến lầu các cách đó không xa.

Uông Như Yên thu hồi Phệ hồn kim thiền, rồi đi theo.

Bên trong lầu các màu xanh bố trí cổ điển, vài cây bồn hoa, trên bức tường để lộ mấy bức tranh sơn thủy.

Đi vào luyện công thất, Vương Trường Sinh lấy ra thận châu cùng nhiều loại luyện khí tài liệu, tính luyện chế thêm một viên Thiên huyễn châu.

Hắn ở trong hội đấu giá có được không ít tài liệu luyện khí, vội vàng tấn thăng định hải châu thành thông thiên linh bảo, không có thời gian luyện chế Thiên huyễn châu.

Hắn há mồm phun ra Huyền ngọc băng diễm, bao vây lấy thận châu. Nhiệt độ bên trong chợt hạ xuống.



Thiên Hải lâu, tầng chín.

Trần Hâm đang báo cáo với Thái Vân Phong cái gì đó. Thái Vân Phong trên tay cầm một bức tranh màu xanh, trên tranh vẽ một ông lão áo bào vàng dáng người gầy yếu. Ông lão áo bào vàng ngũ quan đoan chính, hai mắt nhìn về phía xa xa, đeo một chiếc túi da màu vàng.

“Thái sư thúc, Ngũ Hành tử cấu kết với Dị tộc sao?”

Trần Hâm tò mò hỏi.

“Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội. Hắn lại có được nửa trang Thiên hư ngọc thư. Nếu hắn đem vật ấy cống nạp cho hợp thể tu sĩ đổi lấy che chở, hoặc là kỳ nhân không dễ dàng gì. Vậy còn không có việc gì, gắn vừa không nộp lên, cũng không phong tỏa tin tức, tự nhiên xui xẻo.”

Thái Vân Phong cười khẩy nói. Ngũ Hành Tử là xuất thân tán tu, có biết một ít luyện khi thuật. Không biết bắt đầu từ khi nào mà trình độ luyện khí nhanh chóng đề cao, liên tiếp chế tạo ra vài món bảo vật có uy lực lớn, thanh danh lan truyền rộng, tu vi cũng tùy thời tăng theo lên, khai tông lập phái, nổi bật không hai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận