Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2659: Động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân? (1)

Vương Trường Sinh đi vào Tử Hồ điện, phát hiện bên trong che kín bởi tro bụi, giăng đầy mạng nhện.

Hắn đi vào một gian thạch thất lớn hơn trăm trượng, trên đất có một chút cặn màu đen, không biết là thứ gì.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm bồ đoàn màu xanh, khoanh chân ngồi xuống. Tay áo hắn run lên, bay ra một viên tinh cầu màu lam, tẩn mắt ra một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương.

Hắn đánh vào đó một đoạ pháp quyết, tinh cầu màu lam chợt tán loạn. Một đoàn hoả diễm màu lam và một đoàn hoả diễm màu trắng hiện ra, giao triền đến cùng nhau.

Vương Trường Sinh đánh lên từng đạo pháp quyết, bắt đầu luyện hoá Lưu ly băng diễm.



Phía đông nam Thiên Hồ giới, một mảng sơn mạch xanh biếc dài liên miên vạn dặm. Đây là tổ địa của Liễu gia, Thanh Trúc cốc. Tổ tiên Liễu gia dẫn đầu đầu phục ma tộc, sau khi ma tộc chiếm lĩnh Thiên Hồ giới, thể lực Liễu gia mở rộng hơn gấp hai mươi lần. Nội tình thâm hậu, cao thủ nhiều như mây.

Liễu Vân Hàng tu đạo hơn bốn trăm năm, hiện tại là Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn là Thái thượng trưởng lão của Liễu gia, cũng là tu sĩ có tu vi tối cao của Liễu gia.

Mấy vạn yêu thú đánh vào nơi đây, chém giết với mấy ngàn tu sĩ.

Liễu Vân Hàng đứng trên một khối đất trống trải, sắc mặt trướng đỏ bừng, bên ngoài thân bao phủ linh quang đủ mọi màu sắc.

Ở địa phương đối diện cách hắn mấy trăm trượng, thần sắc Bạch Linh Nhi lạnh nhạt, hai mắt tản mát ra một trận linh quang quỷ dị.

“Yêu nghiệt, chính là ảo thuật. Năng lực…lão phu, lão phu… nhất định, nhất định phải giết ngươi.”

Liễu Vân Hàng đứt quãng nói. Đối phương tinh thông ảo thuật, hắn không có dị bảo khắc chế ảo thuật, căn bản không phải là đối thủ.

“Chỉ bằng người? Hừ, ngươi cho rằng ngươi là hắn sao?”

Bạch Linh Nhi cười lạnh nói, hắn trong miệng nàng chính là Vương Thanh Sơn.

Từ lúc nàng bước vào tu tiên giới tới nay, chỉ ăn đau trên tay Vương Thanh Sơn. Ngoại trừ Vương Thanh Sơn, những Nguyên Anh tu sĩ khác căn bản không đáng để nàng để vào mắt.

Sắc mặt nàng lạnh lùng, hai mắt nở rộ ra bạch quang chói mắt, dùng một loại giọng điệu uy nghiêm nói: “Liễu Vân Hàng, chẳng lẽ ngươi dám dĩ hạ phạm thượng? Còn không mau tự sát tạ tội?”

Hai chân Liễu Vân Hàng sợ run lên, vẻ mặt hoảng sợ, chợt quỳ xuống cầu xin: “Sư phu không cần trách cứ đệ tử. Đệ tử biết sai rồi, đệ tử lập tức tự sát.”

Hắn lấy ra một thanh đoản đao thânh quang lập loè, không chút do dự chém xuống đầu mình.

Linh quang chợt loé, một Nguyên Anh nho nhỏ bay ra, thẳng đến trời cao.

Một đạo hồng quang tù trên trời giáng xuống, che kín Nguyên Anh, cuốn vào miệng Trình Khiếu Thiên, biến mất không thấy.

Trình Khiếu Thiên lộ ra vẻ mặt mê say, dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói:”"Linh Nhi muội muội, ngươi thật lợi hại, nhanh như vậy đã giải quyết lão già kia.”

Hắn đã tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, hiện tại là Nguyên Anh trung kỳ, luôn luôn theo sau Bạch Linh Nhi. E ngại Trình Trảm Tiên, Bạch Linh Nhi đối với hắn cũng xem là ôn hoà.

Trong mắt Bạch Linh Nhi hiện lên một chút chắn ghét không dễ phát hiện, trên mặt lại mỉm cười nói: “Nếu không có Trình đạo hữu hỗ trợ kiềm chế đạo lữ của hắn, ta cũng không tiêu diệt lão già này nhanh như vậy. Chúng ta vẫn nên nhanh tiêu diệt kẻ địch, đi tới địa phương khác thôi! Chờ đại đội Đông Ly giới đuổi tới, sẽ không còn chuyện gì cho chúng ta nữa rồi.”

Trình Khiếu Thiên gật gật đầu, sắc mặt lạnh lùng quát lớn: “Giết cho ta, một người cũng không lưu.”

“Vâng, Thiên Lang đaị nhân.”

Chúng yêu lên tiếng đáp lại, thanh âm truyền khắp phạm vi vài dặm.

Trong lúc nhất thời, âm thanh nổ đùng vang lên không ngừng.

Một đạo cầu vồng màu bạc bay ngang qua bầu trời. Cầu vồng màu bạc rõ ràng là Kiền quang độn ảnh toa, đám người Vương Thanh Sơn đứng ở trên, thần sắc tự tin.

Bọn họ đã đến Thiên Hồ giới, chuẩn bị cướp đoạt tài nguyên tu tiên theo kế hoạch.

Ánh mắt Tử Nguyệt tiên tử ngưng tọng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

...

Cầu vồng màu bạc chợt dừng trên không Thanh Trúc cốc, Bạch Linh Nhi và Yêu tộc Nguyên Anh kỳ đều dừng lại, nhìn về phía trời cao, thần sắc đề phòng.

Bọn họ lo lắng đối phương cướp chiến lợi phẩm. Nếu đối phương thực sự làm vậy, bọn họ cũng không có cách nào phản kháng. Dù sao tu sĩ Hoá thần của Yêu tộc Đông Hoang không đến Thiên Hồ giới, không có người làm chỗ dựa cho bọn hắn.

“Ồ, là Vương đạo hữu. Chúng ta phụng mệnh thanh trừ dư nghiệt Liễu gia. Bọn họ làm nhiều viếc ác, trợ Trụ làm ác. Vương đạo hữu có chuyện gì sao?”

Trình Khiếu Thiên nhẹ ồ một tiếng, đứng dậy, ánh mắt âm trầm.

Thanh Liên tiên lữ cùng nhau tiến vào Hoá thần kỳ. Bối cảnh của Vương Thanh Sơn mạnh hơn so với Trình Khiếu Thiên.

“Không cso gì, nhìn thấy có người đấu pháp ở đây, chúng ta đến xem có cần giúp đỡ hay không thôi."

Giọng điệu Vương Thanh Sơn lạnh nhạt, tuỳ ý quét mắt nhìn Bạch Linh Nhi một cái.

Mặt đẹp của Bạch Linh Nhi vừa chuyển, nàng thật không ngờ sẽ đụng tới Vương Thanh Sơn.

“Không cần ngươi hỗ trợ, tự chúng ta có thể giải quyết bọn họ. Từ nơi này đi về phía Đông hơn một vạn dặm, có một môn phái gọi là Huyền Linh môn. Nếu Vương đạo hữu nhanh chân một chút, còn có thể đạt được không ít bảo bối.”

Giọng điệu Trình Khiếu Thiên lãnh đạm. Hắn không có hảo tâm, chỉ không muốn đám người Vương Thanh Sơn tranh chiến lợi phẩm với mình.

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, bấm niệm pháp quyết. Kiền quang độn ảnh toa nhất thời hào quang đại trướng, bay về hướng trời cao, rất nhanh biến mất ở phía chân trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận