Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6056: Thiên Hỏa hải vực (1)

“Mộ Dung gia còn giở trò hay không?”

Vương Trường Sinh hỏi, lần trước bị Mộ Dung gia chơi một vố, hắn còn chưa quên.

Mộ Dung gia có thể làm động tác nhỏ một lần, thì có thể làm hai lần, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.

“Tạm thời chưa phát hiện, cháu đã bảo tộc nhân cẩn thận làm việc.”

Vương Vĩnh Thiên nói.

“Vậy thì được.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, thu hồi pháp bàn đưa tin.

...

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa sáng.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tới một tòa quảng trường đá rộng lớn, Vương Thanh Bách, Diệp Hải Đường, Vương Thu Lâm, Vương Bản Yên... mấy trăm tộc nhân xếp hàng chỉnh tề đứng thẳng, thấp nhất cũng có tu vi Đại Thừa kỳ, nhân tài kỹ nghệ không ít, luyện khí, chế phù, bày trận, luyện đan. Một lần này ra ngoài, Vương Trường Sinh tính đi dạo thêm vài cái hải vực, mang nhiều tiểu bối một chút ra ngoài, mở rộng tầm mắt của bọn họ.

Vương Bản Yên trước mắt là Chân Tiên sơ kỳ, nàng theo Vương Nhất Đao cùng nhau trở về, Vương Nhất Đao đã trở về Hỗn Độn đại lục.

Vương Trường Sinh phất tay áo, một chiếc thuyền rồng lóe ra hào quang màu xanh bay ra, lơ lửng ở giữa không trung.

Trên thuyền rồng màu xanh có một tòa lầu các màu xanh cao mười tám tầng, trên buồm viết ba chữ to “Thuyền Thanh Minh”.

Trung phẩm tiên khí loại phi hành! Độn tốc rất nhanh, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi đường, thuận tiện du lịch.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bay đến trên thuyền rồng màu xanh, đám người Vương Thanh Bách lục tục lên thuyền.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh sáng lên một đạo hào quang màu xanh chói mắt, biến mất khỏi chỗ cũ, rời khỏi Thanh Liên đảo.

...

Xích Yến phường thị, một tòa trang viên yên tĩnh.

Mộ Dung Hữu Minh đang báo cáo tình huống cho Mộ Dung Vân Phong, Mộ Dung Vân Phong nhíu mày.

“Thiên Viên Chân Quân, Thuần Dương Chân Nhân một đi không trở lại? Tin tức là thật sao?”

Mộ Dung Vân Phong hỏi.

“Hoàn toàn chính xác, ta khởi động nhiều nội tuyến, thậm chí bại lộ hai vị nội tuyến mới điều tra rõ, bọn họ rời khỏi hang ổ, nội tuyến không phát hiện bọn họ trở về, có lẽ bọn họ bị thương nặng, đang bế quan chữa thương.”

Mộ Dung Hữu Minh nói.

“Bọn họ có thể bị giết hay không?”

Mộ Dung Vân Phong đưa ra một cái phán đoán lớn mật.

“Không dễ dàng như vậy chứ! Ai có thể giết được bọn họ? Thiên Viên Chân Quân chính là tu sĩ Kim Tiên hậu kỳ, Thuần Dương Chân Nhân bảo vật trên tay không ít.”

Mộ Dung Hữu Minh nghi hoặc nói.

“Mọi việc đều có khả năng, phái người trọng điểm điều tra Thanh Liên tiên lữ, hy vọng là ta nghĩ nhiều.”

Mộ Dung Vân Phong phân phó.

“Vâng, Vân Phong lão tổ.”

Mộ Dung Hữu Minh đáp ứng.



Một mảng hải vực màu đỏ mênh mông vô bờ, nước biển đều là màu đỏ rực, ngay cả bầu trời cũng là màu đỏ rực, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm, có thể nhìn thấy không ít hòn đảo, trên một ít hòn đảo có núi lửa, núi lửa còn đang phun trào.

Gió biển thổi từng cơn, mặt biển nổi lên từng đợt gợn sóng.

Một đàn chim biển màu đỏ từ trên cao bay qua, tốc độ cũng không nhanh.

Mặt biển nổ tung, một đạo hào quang màu đỏ từ trong đó bay ra, nước biển văng khắp nơi.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay toàn thân màu vàng bỗng dưng hiện lên, vỗ trúng hào quang màu đỏ, hào quang màu đỏ ngã xuống, đập thật mạnh trên mặt biển, hiện ra một thiếu nữ váy đỏ dáng người đầy đặn, thân người đuôi cá, sắc mặt tái nhợt, cái đuôi rơi ra nhiều miếng vảy màu đỏ.

Nước biển tách thành hai, ba con tuấn mã toàn thân màu lam từ đáy biển bay ra, tứ chi bọc một mảng hào quang màu lam, toàn thân bị vô số miếng vảy màu lam bao trùm, ba con tuấn mã màu lam kéo một chiếc xe thú vuông vắn, hai nam một nữ đứng ở bên trên, trên đầu bọn họ có rất nhiều nếp nhăn, làn da là màu đỏ, tóc cùng mắt đều là màu đỏ, tai rất nhỏ, cầm đầu là một ông lão áo bào đỏ dáng người mập mạp, có tu vi Chân Tiên trung kỳ.

“Ngươi chạy không thoát, vẫn là ngoan ngoãn theo ta trở về đi!” Ông lão áo bào đỏ cười lạnh nói, vẻ mặt đầy khả ố.

“Từ khi lão tổ Ngư Nhân tộc các ngươi ngã xuống, Ngư Nhân tộc các ngươi nên nghĩ đến một ngày này, đầu nhập vào Hỏa Nhị tộc chúng ta có cái gì không tốt.”

Một nam tử áo vàng dáng người cao gầy cười lạnh nói.

Thiếu nữ váy đỏ chưa nói gì, tay phải vỗ mặt biển, mặt biển nổ tung, vô số cây mâu nước màu lam bắn ra, từ bốn phương tám hướng lao về phía ba người bọn ông lão áo bào đỏ.

Ông lão áo bào đỏ hừ lạnh một tiếng, lấy ra một cây dù nhỏ màu đỏ, giơ lên đỉnh đầu, xoay vù vù, rủ xuống một màn hào quang màu đỏ dày đặc, bao phủ ba người bọn họ. Mâu nước màu lam dày đặc đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm đục, màn hào quang màu đỏ không chút sứt mẻ.

Một tiếng ca dễ nghe vang lên, một làn sóng âm màu đỏ quét đến, lướt qua màn hào quang màu đỏ, tay phải ông lão áo bào đỏ trào ra một ngọn lửa màu đỏ, hướng về hư không trước mặt vỗ một phát, một bàn tay lửa màu đỏ bay ra, đánh tan sóng âm màu đỏ.

Nhân cơ hội này, thiếu nữ váy đỏ hóa thành một đạo độn quang màu đỏ xé gió mà đi.

“Hừ, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể chạy bao xa.”

Vẻ mặt ông lão áo bào đỏ đầy sự trêu tức, bấm pháp quyết, ngoài thân ba con tuấn mã màu lam nở rộ hào quang màu lam, kéo xe thú đuổi theo.

Một con thuyền khổng lồ màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, bay tới trước mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận