Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1630: Ngọc thạch khoáng mạch

Lúc này, Lam Tuyết Vân và Đõ Kiều cũng vọt ra, nhìn thấy năm tu sĩ đang công kích trận pháp, các nàng cũng bị doạ giật mình.

“Lam tiên tử, Đỗ phu nhân, theo ta nghênh địch. Lưu lại một người sống.”

Vương Anh Kiệt lên tiếng dặn dò, lấy ra một con nhện khôi lỗi thú. Con nhện khôi lỗi thú rất nhanh phóng xuống dưới núi.

Vương gia dư thừa Khôi lỗi thú, toàn bộ Vương gia tu sĩ đều có ít nhất một con khôi lỗi thú.

Ba người Vương Anh Kiệt đóng ở Huyền Nguyệt đảo, trên người đều có khôi lỗi thú bậc một. Ngoại trừ tu luyện, bình thường Vương Anh Kiệt cũng cùng các nàng luyện tập đối địch, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng.

Đỗ Kiều và Lam Tuyết Vân liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai nàng phân biệt lấy ra một con phi ưng khôi lỗi thú và một con rết khôi lỗi thú màu vàng. Đánh về phía năm tu sĩ Luyện khí kỳ đang công kích trận pháp.

Cầm đầu Triệu gia là một ông lão áo bào xanh tầm năm mươi tuổi, Triệu Quang Nghị, Luyện khí tầng chín.

Triệu gia và Tiết gia có quan hệ láng giềng, nhưng Triệu gia phụ thuộc Lục gia, có hai vị Kim Đan tu sĩ. Mà Tiết gia phụ thuộc Vương gia, còn chưa có bị Kim Đan tu sĩ nào.

Giao giới giữa Triệu gia và Tiết gia có mấy chục toà hoang đảo, không có linh mạch. Đóng ở đó phí tổn rất cao nên vốn không có người ở.

Trước đó không lâu, đệ tử Triệu gia ngẫu nhiên phát hiện phía dưới một toà hoang đảo có Ngọc Thạch khoáng mạch, liền phái người chiếm cứ toà khoáng mạch loại nhỏ này, vụng trộm khai thắc. Không cẩn thận bị vài tên đình đệ Tiết gia phát hiện, nên tính giết người diệt khẩu.

Huyệt Nguyệt đảo ở bên cạnh chỗ thế lực của Vương gia, không có khả năng có Trúc cơ tu sĩ đóng ở. Chỉ cần tiêu diệt tên đình đệ Tiết gia chạy trốn, Triệu gia có thể độc chiếm toà Ngọc Thạch khoáng mạch này. Nếu thật sự không được, đành phải thông báo Lục gia, đây là kết quả xấu nhất.

Ngọc Thạch khoáng mạch là luyện khí tài liệu bậc ba, có thể dùng để luyện chế lò luyện đan, luyện khí lô và pháp bảo. Một toà Ngọc Thạch khoáng mạch loại nhỏ, có giá trị năm sáu trăm vạn linh thạch. Một khối bánh ngọt lớn như vậy, đánh giá để Triệu gia tu sĩ mạo hiểm. Cho dù Vương gia tu sĩ cũng không có gì, cùng lắm thì lấy Lục gia ra làm chỗ dựa.

Lấy tiền tài của người thì thay người làm việc. Chỉ cần đặt tiền đúng chỗ, Lục gia không có khả năng để Vương gia tuỳ ý đối phó Triệu gia. Loại sự tình này cũng không hiếm thấy.

Công lý? Không tồn tại, ai nắm tay cứng người đó chính là công lý.

Trong mắt Triệu Quang Nghị loé ra tàn khốc, lấy ra một viên châu màu xanh lớn bằng bàn tay. Mặt ngoài viên châu màu xanh có một đồ án hình hoả diễm. Mặt hắn lộ vẻ quyết tiệt, ném viên chây màu xanh về phía Huyền Nguyệt phong.

Oành đùng đùng!

Một tiếng nổ lỡn qua đi, một mẩng lớn hoả diễm màu xanh tuôn ra, đánh lên trên trận pháp. Linh quang trận pháp ảm đạm xuống dưới, năm người Triệu Quang Nghị nhân cơ hội này tăng thêm thế công, đánh tan trận pháp.

Một con nhện khôi lỗi thú thật lớn từ trên núi vọt xuống, một con phi ưng khôi lỗi thú từ trên cao đáp xuống.

Tiếng xé gió “Xẹt xẹt” vang lớn, một mảng lớn phong nhận màu xanh từ trên cao bay xuống. Con nhện khôi lỗi thú phun ra một cỗ chất lỏng màu tím hôi tanh đến cùng cực, rơi xuống trên linh quang hộ thể của bọn họ, nhất thời bốc lên một trận khói nhẹ.

“Không tốt, là khôi lỗi thú, mau lui lại.”

Triệu Quang Nghị một bên lấy xa một tiểu tán màu xanh, thả ra một mảng sáng mờ màu xanh, che kín năm người bọn họ, đồng thời thối lui.

Hắn vốn đang muốn cùng tu sĩ Vương gia đánh một trận. Hôm nay xem ra, hắn đã đánh giá cao chính mình.

Liên tiếp vang lên tiếng trầm đục, rậm rạp phong nhận màu xanh đénh lên trên lớp màn sáng mờ. Lớp màn màu xanh như cũ không hao tổn gì.

Vang lên một trận tiếng xé gió, vô số mũi tiễn linh quang lập loè bắn ra, đầu tiễn có phù văn chớp động.

Hồng quang chợt loé, vô số mũi tiễn đánh lên lớp màn màu xanh, nhất thời bạo liệt mở ra. Hoá thành lửa cháy cuồn cuộn bao phủ năm người Triệu Quang Nghị.

Phi ưng khôi lỗi thú từ trên cao đáp xuống, con nhện khôi lỗi thú từ mặt đất vọt tới. Mặt đất truyền đến một trận trầm đục, một con rết khôi lỗi thú từ dưới mặt đất chui lên, nhảy vào bên trong biển lửa.

Tiếng trầm đục vang lên liên tiếp, sau đó một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một đạo độn quang màu xanh và một đạo độn quang màu đỏ bay ra từ trong biển lửa.

“Vù vù vù” vài tiếng xé gió vang lên liên tiếp, vô số mũi tiễn thanh quang lập loè bắn nhanh tới, xuyên thủng thân thể hai đạo đôn quang. Đầu mũi tên màu xanh hình tròn, sau khi xuyên qua thân thể người tu tiên. Đầu tên nở rỗ ra, biến thành một đoá hoa sen màu xanh.

Triệu Quang Nghị phát ra tiếng thét thảm thiết, rơi từ trên cao xuống, dừng ở tán một gốc cây đại thụ thô to, cũng chưa chết đi. Từ trên trời cao giáng xuống một tấm mạng nhện màu đen, che kín người Triệu Quang Nghị.

Năm tu sĩ Luyện khí kỳ, bốn người chết, Triệu Quang Nghị bị bắt.

Vương gia phát không ít vũ khí cho tu sĩ trú đảo, ngoại trừ khôi lỗi thú, còn có phù tiễn. Chỉ có thể trách đám người Triệu Quang Nghi xui xẻo, trêu chọc phải Vương Anh Kiệt.

Lúc này, biển lửa tán đi, ba gã tu sĩ Luyện khí kỳ ngã xuống trong vũng máu, không còn khí tức. Hai chân bọn họ bị lợi khí chém xuống, ngực và tay đều cõ những lỗ máu to, hai mắt trừng lớn.

“Đỗ phu nhân, Lam tiên tử, các ngươi đi xử lý thi thể và tên tù binh kia đi. Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, nói không chừng viện binh Triệu gia đang trên đường tới đây.

Vương Anh Kiệt lấy ra một phi chu màu xanh, dẫn theo bốn người Lam tuyết Van rời khỏi Huyền Nguyệt đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận