Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3670: Lý Thanh Du (1)

Liễu Hồng Tuyết tọa trấn Thanh Liên cốc, thuận tiện cô đọng pháp tướng, Vương Trường Sinh đã cho hai khối Kim Diễm Ngọc.

Con thuyền bay màu xanh chậm rãi bay về phía trước, đáp trên mặt đất, đám người Vương Anh Kiệt lục tục đi xuống.

Vương Thanh Sơn thu hồi con thuyền bay màu xanh, dẫn theo tộc nhân đi về phía Kim Hồ sơn.

Kim Hồ sơn thế núi dốc, lượng lớn kiến trúc từ chân núi lan tràn đến đỉnh núi, đường xá rộng rãi sạch sẽ, trên đường chen vai thích cánh, người xe đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.

Non nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ xuất hiện ở cửa một tòa lầu các màu xanh cao chín tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Thanh Liên các”, đây là cửa hàng Vương gia mở.

Vương gia ở các phường thị lớn đều mở cửa hàng, phạm vi kinh doanh rất rộng, khách sạn, tửu lâu, trà lâu, tiệm binh khí, tiệm linh ngư vân vân, một là thuận tiện thu thập tài nguyên tu tiên, hai là cung cấp tiện lợi cho tộc nhân.

Một nam tử trung niên vẻ mặt khôn khéo bước nhanh đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười nói: “Thanh Sơn lão tổ, mọi người cuối cùng đã đến, đã sắp xếp xong chỗ ở rồi.”

Vương Thanh Sơn gật gật đầu, phân phó: “Dẫn đường đi! Nói với chúng ta một chút, hội đấu giá có những thứ nào tốt xuất hiện.”

Nam tử trung niên lên tiếng đáp ứng, vừa dẫn đường, vừa báo cáo.

Hội đấu giá một lần này không ít thứ tốt, thậm chí có cả bộ thông thiên linh bảo bán ra, còn có đan dược chữa thương bậc sáu bán ra, hấp dẫn không ít tu sĩ cấp cao tham gia.

Lúc đi ngang qua một trà lâu, bọn họ có thể nghe được nội dung tu sĩ khác nói chuyện với nhau.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Liên tiên lữ, đã cảm giác bọn họ tôn quý không thể nói nổi, mơ hồ có bảo quang phóng ra, quả nhiên không ngoài dự liệu, bọn họ từ trên tay Luyện Hư đại viên mãn chạy thoát. Cho thêm thời gian, bọn họ khẳng định sẽ tiến vào Hợp Thể kỳ, nói không chừng vạn năm sau, bọn họ chính là vị tu sĩ Đại Thừa thứ ba cùng thứ tư của Nhân tộc chúng ta.”

“Lam đạo hữu, ngươi thật biết khoác lác, Thanh Liên tiên lữ ngươi cũng quen.”

“Ha ha, hắn nếu không khoác lác, sao gọi là Cuồng Xuy Chân Quân.”

“Hừ, lão phu chưa bao giờ thổi da bò, các ngươi chờ xem! Thanh Liên tiên lữ chính là Càn Khôn tiên lữ kế tiếp.”

Một giọng nam tử quen thuộc đến cực điểm vang lên.

Tầng năm trà lâu, Lam Phúc Không cùng bốn tu sĩ Luyện Hư ngồi cùng một chỗ uống trà nói chuyện phiếm.

“Ồ, con cháu Vương gia, Lam đạo hữu, ngươi không phải nói quen biết Thanh Liên tiên lữ sao? Ngươi cũng nên quen biết một ít con cháu Vương gia chứ?”

Một ông lão áo bào xanh râu tóc bạc trắng chú ý tới đoàn người Vương Thanh Sơn, mở miệng hỏi.

Lam Phúc Không theo ánh mắt ông lão áo bào xanh đảo qua, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, ngươi cũng là tới tham gia hội đấu giá sao?”

“Lam đạo hữu, đã lâu không gặp, ta còn có chút việc, để sau chút lại tán gẫu với ngươi.”

Nói xong lời này, Vương Thanh Sơn dẫn theo đám người Vương Anh Kiệt rời khỏi.

“Thấy chưa? Lão phu không nói xạo, nói với các ngươi một vạn lần rồi, các ngươi đều không tin, luôn nói ta thổi da bò.”

Lam Phúc Không vẻ mặt đắc ý.

“Lần trước ngươi nói quen Lý gia Lý tiên tử, kết quả người ta cũng không nhận ra ngươi, các ngươi chỉ là ở một hồi tụ hội từng gặp, từng thấy ngươi một lần, ngươi liền dám nói quen biết.”

“Đúng thế, còn không phải ngươi quá thích thổi da bò, ngươi tham gia lễ mừng Hợp Thể của Càn Khôn tiên lữ, cũng chưa từng nói một câu nào với Càn Khôn tiên lữ, đã nói các ngươi trò chuyện với nhau rất vui vẻ.”

“Ngươi tham gia đại thọ vạn tuổi của Long tiền bối, ngươi cùng tu sĩ khác hướng Long tiền bối kính rượu, ngươi dám nói cùng Long tiền bối uống sảng khoái ba ngày.”

“Ngươi cùng tu sĩ khác nghe Tôn tiền bối giảng đạo, liền dám nói Tôn tiền bối tự mình chỉ điểm ngươi tu luyện.”

Tu sĩ Luyện Hư khác nhao nhao bóc mẽ, Lam Phúc Không không những không biết đỏ mặt, ngược lại lộ ra vẻ mặt đắc ý.

...

Một chỗ sân yên tĩnh, bọn Vương Thanh Sơn hơn trăm tộc nhân tụ tập ở trong sân.

“Các ngươi tự do hành động, đừng rời khỏi phường thị, cũng đừng nổi lên xung đột với người khác, tận khả năng làm quen thêm mấy người bạn.”

Vương Thanh Sơn dặn dò một tiếng, bảo tộc nhân giải tán, đều tự hành động.

Vương Thanh Sơn và Vương Anh Kiệt ngồi ở trong một đình đá màu xanh, một nam tử trung niên vẻ mặt khôn khéo đang hướng bọn họ báo cáo làm ăn lui tới của Thanh Liên các, cùng với tài nguyên tu tiên thu thập được.

Nam tử trung niên tên Vương Lương Minh, Hóa Thần sơ kỳ, là người phụ trách của Vương gia ở Kim Hồ sơn.

Thanh Liên các phạm vi kinh doanh khá rộng, bán ra binh khí trận pháp, cũng thu mua các loại tài liệu.

“Đúng rồi, đây là Càn Dương Thảo năm ngàn năm thu lên.”

Vương Lương Minh lấy ra một cái hộp ngọc màu đỏ tinh xảo, đưa cho Vương Thanh Sơn.

Vương Trường Sinh từ Thanh Vân môn đạt được một môn đồng thuật Càn Dương Huyễn Mục, cần dùng Càn Dương Thảo năm ngàn năm luyện chế Càn Dương Ngọc Dịch, muốn tu luyện Càn Dương Huyễn Mục, cần lượng lớn Càn Dương Ngọc Dịch mới được.

Vương Thanh Sơn cùng Vương Anh Kiệt đều biết một môn đồng thuật này tồn tại, chỉ cần kiếm được Càn Dương Ngọc Dịch, liền có thể tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận