Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2846: Cao thủ tập hợp, tranh đoạt Thiên hư ngọc thư (1)

Ngô Dụng mở hộp ngọc ra liền thấy bên trong có hai viên châu thanh quang lưu chuyển không ngừng. Hắn đánh vào một đạo pháp quyết, hai viên châu nhất thời bay lên, bay lộn không ngừng xung quanh hắn. Sau đó chợt hoá thành một đạo màn hình màu xanh nhạt, che kín toàn thân.

Hắn thu lại pháp quyết, màn hình màu xanh biến mất không thấy. Hai viên châu rơi xuống trên tay hắn.

Hắn lấy ra một trữ vật giới màu xanh đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh cẩn thận kiểm tra, gật đầu nhận lấy.

“Ngô đạo hữu, lưu lại phương thưc liên lạc đi! Về sau nếu có được tài liệu luyện khí tốt, còn nhờ ngươi nhớ đến ta, giá cả dễ thương lượng.”

Vương Trường Sinh đề nghị.

Ngô Dụng hơi cân nhắc rồi đáp ứng xuống. Lấy ra một pháp bàn màu bạc linh quang lập loè, Vương Trường Sinh lấy ra một mặt pháp bàn màu lam. Hai người đều đánh vào một đạo pháp quyết, hai mặt pháp bàn bay ra một đạo độn quang, sau đó nhập vào bên trong pháp bàn của đối phương, biến mất không thấy.

Pháp bàn màu lam chợt hào quang đại lượng, Vương Trường Sinh khoa chân múa tay một trận, sau đó nhíu mày.

“Ngô đạo hữu, ta có chút việc cần xử lý, cáo từ trước.”

Vương Trường Sinh nói xong lời này, vội vã rời khỏi.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở tầng chín Thiên hải lâu. Hắn đã khôi phục hình dáng, Uông Như Yên, Trần Hâm, Lục Quang Hoàng và bảy vị Hoá thần tu sĩ khác đã ở đó, thần sắc cung kính.

Ngoại trừ Thái Vân Phong còn có một ông lão đã qua năm mươi tuổi. Ông lão mặc đoạ bào xanh, lưng đeo kiếm gỗ, thần sắc lười nhác. Xem pháp lực dao động, rõ ràng là tu sĩ Luyện hư trung kỳ.

“Thái sư thúc.”

Vương Trường Sinh cúi người hành lễ, thành thật đứng sang một bên.

Trần Hâm đột nhiên thông báo có nhiệm vụ khẩn cấp, bảo hắn lập tức đến Thiên hải lâu một chuyến.

“Giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là Triệu sư đệ. Các ngươi theo chúng ta chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp. Nhiệm vụ lần này mười phần quan trọng đối với Trấn Hải cung, chỉ có thể thành công, không thể thất bại, biết chưa?”

Ánh mắt Thái Vân Phong uy nghiêm.

“Vâng, Thái sư thúc.”

Đám người Vương Trường Sinh trăm miệng một lời đáp ứng xuống, những Hoá thần tu sĩ khác mặt đầy mờ mịt.

Ông lão áo bào xanh lấy ra một bình sứ màu xanh, đổ ra một viên thuốc đạm kim sắc rồi nuốt xuống. Mặt đất sáng lên từng trậm kim quang chói mắt, ngũ quan cung từ từ biến đổi theo.

Thái Vân Phong cũng làm theo, cải biến dung mạo.

Ngũ Hành Tử tinh thông luyện khí, vậy thuật dịch dung không thể gạt được Ngũ Hành Tử. Lợi dụng đan dược bậc sáu sửa đổi dung mạo là tốt nhất.

“Đi thôi! Xuất phát!”

Tay áo Thái Vân Phong vung lên, dẫn theo đám người Vương Trường Sinh rời khỏi Thiên hải lâu. Ra khỏi Thiên hải lâu, bọn họ liền phân tán, hướng ra bên ngoài phường thị.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Trần Hâm một đội. Vương Trường Sinh đầu đầy mờ mịt, hắn cũng không biết nhiệm vụ cụ thể là gì.

Thái Vân Phong không chịu nói rõ, hỏi Trần Hâm cũng không có câu trả lời. Nhắm chừng là nhiệm vụ rất quan trọng.

Cổng phường thị có một ông lão áo bào xanh lưng hơi còng đang vội vã rời khỏi phường thị. Một người nam trung niên ngũ quan bình thường theo sát phía sau, bọn họ vẫn chưa khiến cho các tu sĩ khác chú ý.

KHông qua bao lâu, đám người Vương Trường Sinh lần lượt rời khỏi phường thị.

Bên người Thái Vân Phong có bốn nam hai nữ, cầm đầu là một cô gái váy xanh ngũ quan như hoạ. Một thanh niên áo vàng dáng người cao ngất đứng bên cạnh cô gái váy xanh, hai người đều là tu sĩ Luyện hư kỳ.

Thái Vân Phong đã sửa dổi dung mạo, xuất động bốn Luyện hư tu sĩ và hơn mười Hoá thần tu sĩ. Xem ra nhiệm vụ lần này không tầm thường.

Tay áo hắn run lên, một đạo thanh quang bắn ra. Rõ ràng là một thú xa phong cách cổ xưa có thanh quang lưu chuyển không ngừng. Là một món thông thiên linh bảo hạ phẩm.

“Đều đi lên đi!”

Thái Vân Phong lên tiếng, đi tới trước, những người khác cũng theo sát phía sau.

Thái Vân Phong đánh vào một đạo pháp quyết, thú xa bốn bánh nhất thời hào quang đại trướng. Hoá thành một đạo độn quang màu xanh bay về hướng trời cao, tốc độ cực nhanh.

Chân trước bọn họ vừa rời khỏi, một ông lão áo bào tím mắt như chuông đồng và một thiếu phụ quần đỏ thân thể đẫy đà đi ra khỏi phường thị. Bọn họ đều có tu vi Luyện hư hậu kỳ.

“Đuổi theo, tuyệt đối không để cho bọn họ đào tẩu.”

Ông lão áo bào tím và thiếu phụ quần đỏ đưa mắt nhìn nhau. Hai người hoá thành hai đạo độn quang bay về hướng trời cao, rất nhanh liền biến mất ở phía chân trời.

Bên ngoài mấy vạn dặm, một đạo hồng quang rất nhanh cắt ngang chân trời. Một đạo độn quang màu xanh theo sát phía sau, cách nhau khá xa.

Hồng quang rõ ràng là một phi toa hồng quang lập loè, một ông lão lưng còng và Hổ Khiếu Thiên đang đứng trên phi toa, ánh mắt trầm trọng.

Nửa ngày sau, phi toa màu đỏ xuất hiện trên không một mảng hải vực xanh thẳm, vạn dặm không mây, gió êm sóng lặng, từng trận gió nhẹ thổi qua. Cách đó không xa có một tiểu đảo diện tích khoảng trăm dặm.

Đột đạo độn quang màu đen bay lên từ tiểu đảo, ngă cản đường đi của ông lão áo bào xanh và Hổ Khiếu Thiên.

Độn quang màu đen rõ ràng là một gã Thú nhân tộc tay gấu thân người, dáng người khôi ngô, tay chân thô to, toàn thân đầy lông mao màu đen.

“Các hạ đây là có ý gì?”

Ông lão áo bào xanh nhíu mày nói, thần sắc lạnh lùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận