Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2547: Giang hồ ân oán tình thù (2)

Vang lên một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu đại hán mặt đen rơi xuống trên đất. Thi thể không đầu cũng đổ xuống, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Người nam trung niên sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, mặt tái xanh.

“Có một thương đội đang đi về hướng này, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Vương Trường Sinh cầm lấy đầu của đại hán mặt đen, cùng Uông Như Yên rời khỏi nơi này.



Ngạc thành là châu thành Chiết Châu, buôn bán phồn hoa, phần đông thương lữ lui tới.

Lỗi vào cửa thành dán mấy chục bức hoạ, đều là giang dương đại đạo bị quan phủ truy nã. Được treo giải cao nhất là trại chủ Hắc phong trại, giải thưởng vạn lượng bạc.

Trần Đại Long là thân thích phương xa của Tri phủ, dựa vào quan hệ với Tri phủ được là tiểu đầu mục, phụ trách đóng mở cổng thành.

Một ngày này, hắn như ngày thường, ở cửa thành uống rượu, ăn sáng. Dân chúng xếp hàng vào thành phải đưa cho hắn ít đồ, chỉ vừa tới trưa, dưới chân hắn đã có không ít đồ vật, gà vịt cá thịt đều có.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến trước mặt hắn, Vương Trường Sinh lấy ra một hộp gỗ đơn sơ rồi nói: “Đầu của trại chủ Hắc phong trại, đổi vạn luợng bạc.”

Trần Đại Long vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nịnh bợ nói: “Vương đại hiệp thật lợi hại, Tri phủ đại nhân chờ ngài đã lâu, muốn nói chuyện với các ngươi.”

“Dẫn đường đi!”

Vương Trường Sinh lên tiếng. Hiện tại bọn họ là hiệp khách, đi xung quanh giết một ít giang dương đại đạo, lấy tiền thưởng phân cho những người khó khăn.

Một lát sau, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Trần Đại Long đi vào huyện nha, tại một toà sân u tĩnh.

Không qua bao lâu, một người nam trung niên khuôn mặt uy nghiêm đi đến.

“Được rồi, nơi này không còn chuyện của ngươi nữa. Ngươi lui xuống đi!”

Người nam trung niên phân phó Trần Đại Long. Trần Đại Long liên thanh đáp ứng, nhanh chân rời khỏi.

“Vương đại hiệp, Vương phu nhân, các ngươi võ nghệ cao cường. Chưa đến nửa năm đã liên tục giết được hai mươi bảy thổ phỉ đạo tặc mà quan phủ truy nã. Các ngươi có hứng thú ăn cơm quan hay không?”

Người nam trung niên giọng điệu ôn hoà.

“Đa tạ ý tốt của Tri phủ đại nhân, vợ chồng chúng ta đã quen nhàn tản, không thích hợp ăn cơm quan.”

Vương Trường Sinh uyển chuyển cự tuyệt, bọn họ chỉ muốn thể nghiệm một chút khoái ý ân cừu chốn giang hồ mà thôi.

Người nam trung niên nhíu đầu mày, rồi nói: “Nếu không như vậy đi! Các ngươi cứ giữ một hư chức. Nếu ngày sau các ngươi gặp phải phiền toái, bản quan cũng tiện ra mặt hỗ trợ.”

“Không cần, tâm ý chúng ta đã quyết. Đa tạ ý tốt của Tri phủ đại nhân.”

Vương Trường Sinh bất vi sở động.

Trong mắt người nam trung niên hiện lên chút tức giận. Hắn lấy ngân phiếu từ trong tay áo ra, đưa cho Vương Trường Sinh rồi nói: “Huyền thưởng lệnh có thay đổi. Đầu của trại chủ Hắc phong trại chỉ trị giá một ngàn lượng, các ngươi có thể đi rồi.”

Vương Trường Sinh cũng không tức giận, nhận lấy ngân phiếu, cùng Uông Như Yên rời khỏi.

“Hừ, thứ không biết thức thời. Về sau cho các ngươi đẹp mặt.”

Người nam trung niên cười khẩy nói, vẻ mặt khinh thường.



Một năm sau, tại một sơn miếu rách nát. Mười mấy tên khất cái quần áo tả tơi ở bên trong miếu, cả người bọn họ cáu bẩn, trên người tản mát ra từng trận tanh tưởi.

Cửa miếu bị đẩy ra, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến.

“Thanh Liên hiệp lữ, Vương đại hiệp, Vương phu nhân, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi.”

Một lão khất cái hơn năm mươi tuổi đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Vương Trường Sinh, thần sắc kích động.

Vương Trường Sinh lấy ra mấy chục lượng bạc, đưa cho lão khất cái rồi nói: “Các ngươi lấy tiền này mà mua chút đồ ăn. Sắp đến mùa đông rồi, mua vài món quần áo chống lạnh đi.”

Nói xong lời này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang định rời khỏi. Bọn họ chuyên truy giết giang dương đại đạo quan phủ truy nũa, đổi lấy tiền thưởng. Sau đó mang số tiền thưởng này phân cho những người nghèo khổ, để bọn họ có thể sống tốt một chút.

“Đợi một chút, Vương đại hiệp, chúng ta không cần tiền.”

Lão khất cái gọi Vương Trường Sinh lại.

Vương Trường Sinh xoay người lại, rồi nói: “Các ngươi muốn cái gì?”

Lão khất cái đột nhiên vung ra một mảng bột phấn màu xanh, đánh về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không tránh né, hút vào bột phấn màu xanh.

“Chúng ta muốn mạng các ngươi, phản tặc. Trúng Hoá công tán, còn không nhanh nhanh bó tay chịu trói.”

Lão khất cái cuồng tiếu nói.

Hơn mười khất cái đều lấy ra binh khí, vây quanh Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

“Phản tặc gì? Các ngươi không cần nói xấu chúng ta.”

Uông Như Yên lạnh mặt nói.

“Hừ, trước đó không lâu chúng ta bắt được một phản tặc. Bọn họ đã khai ra, chính các ngươi là thủ lãnh. Chúng ta phụng mệnh bắt các ngươi về quy án, các ngươi chịu chết đi!”

Lão khất cái cười lạnh nói.

“Ngu xuẩn, chúng ta giết những tên cướp đường vơ vét của cải cho Lục vương gia, liền gán tội danh cho chúng ta? Buồn cười, ha ha, buồn cười.”

Vương Trường Sinh cười khẩy nói, vẻ mặt khinh thường.

Trên người hắn lao ra một cỗ linh áp mạnh mẽ, đám người lão khất cái bay ngược ra ngoài, nhưng không nguy hiểm tính mạng.

“Giang hồ cũng chỉ có như vậy, chẳng khác gì tu tiên giới.”

Uông Như Yên thở dài nói. Bọn họ làm không ít chuyện tốt, kết quả bị chụp mũ phản tặc. Chỉ bởi vì bọn họ giết thủ hạ vơ vét của cải cho quyền quý.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hoá thành nhiều điểm lam quang, biến mất không thấy. Tựa như chưa từng xuất hiện vậy.

Đám người lão khất cái trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói nên lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận