Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2433: Lưu Nghiệp tham chiến (1)

Công pháp hắn tu luyện tương đối đặc thù, chín bộ thiên thi sau khi tăng lên tới Nguyên Anh kỳ, Phương Mộc mượn dùng thi khí của chín thiên thi, thuận lợi tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn tới Thiên Lan giới mấy chục năm, tu sĩ Nguyên Anh chết ở trên tay hắn có nhiều tới hai mươi người, luận chiến tích, hắn tuyệt đối là đứng đầu.

Chín thiên thi có thể thi triển đạo pháp thần thông, tương đương với chín tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cộng thêm Phương Mộc chính là mười vị tu sĩ Nguyên Anh, không có mấy vị tu sĩ Nguyên Anh là đối thủ của hắn.

Nếu không phải Thượng Quan Minh có mấy món linh bảo, Phương Mộc sớm đã giết Thượng Quan Minh.

“Hừ, chăn nuôi luyện thi, làm hại nhân gian, ta thay trời hành đạo, diệt trừ ngươi tên ma đầu này.”

Thượng Quan Minh cười lạnh nói, mặt đầy sát khí.

“Làm hại nhân gian, hừ, so với các ngươi đám ngụy quân tử này, Phương mỗ xấu hổ không dám nhận ma đầu cái danh hiệu này. Nếu không phải Thiên Lan giới các ngươi xâm nhập, ta sẽ đến Thiên Lan giới? Ỷ vào tổ tông tính là bản lãnh gì, không có mấy món linh bảo, ngươi sớm đã chết.”

Phương Mộc cười khẩy nói, hắn bắt pháp quyết, một luyện thi hung hăng giẫm về phía mặt đất.

Mặt đất kịch liệt chớp lên, mặt đất phạm vi mười mấy dặm hóa đất thành cát, chợt nổi lên một trận cuồng phong, vô số hạt cát màu vàng bị thổi bay, hướng thẳng đến Thượng Quan Minh.

Thượng Quan Minh không dám sơ ý, vung nhẹ quạt lông màu xanh trong tay một cái, cuồng phong nổi lên bốn phía, một bức tường gió màu xanh cao mấy trăm trượng bỗng dưng hiện lên, che ở trước người.

Hạt cát màu vàng dày đặc đánh ở trên tường gió màu xanh, truyền ra tiếng vang trầm đục như rang đậu.

Hạt cát màu vàng dày đặc tụ tập lại với nhau, biến thành một sa mạc màu vàng thật lớn, vây Thượng Quan Minh ở bên trong.

“Phá cho ta.”

Thượng Quan Minh quát to một tiếng, bắt pháp quyết, một cái đỉnh lô ba chân trước người nở rộ ánh đỏ, giao long màu đỏ trên thân đỉnh phát ra một tràng tiếng rồng gầm vang dội, một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ càn quét ra, thời gian không đến ba hơi thở đã có kích thước mấy dặm, đón đỡ sa mạc màu vàng.

Ầm ầm ầm!

Một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa qua đi, sa mạc màu vàng biến mất, Phương Mộc cùng chín luyện thi cũng biến mất.

“Lại để hắn chạy thoát, đáng giận.”

Thượng Quan Minh hổn hển nói. Bình thường mà nói, thần thông một tu sĩ có thể nắm giữ có hạn, đại đa số tu sĩ chỉ tinh thông thần thông hai ba loại thuộc tính, mà thiên thi của Phương Mộc nắm giữ tổng cộng thần thông chín loại thuộc tính khác nhau, công phòng độn một thể.

Linh bảo của hắn chỉ có thể thương tổn được luyện thi của Phương Mộc, không thể tiêu diệt, ai bảo thiên thi của Phương Mộc hiểu được thần thông phòng ngự.

Hắn nhìn qua thi thể đồng môn trêm mặt đất, nhíu mày, sát ý trong lòng càng tăng lên. Phương Mộc một ngày không trừ, uy hiếp càng lớn.

Nếu để thiên thi của Phương Mộc đều bồi dưỡng đến Hóa Thần kỳ, Thiên Lan giới không ai có thể ngăn được Phương Mộc.

Thượng Quan Minh thu hồi thi thể đồng môn, hóa thành một độn quang xé gió bỏ đi, trạng thái của hắn bây giờ cũng rất suy yếu, tiếp tục đuổi giết Phương Mộc cũng có nguy hiểm ngã xuống.

...

Đông Ly giới, Nam Hải.

Mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ nào đó, vạn dặm không mây, Vương Thanh Sơn đang đuổi giết Triệu Hằng Bân.

Triệu Hằng Bân sắc mặt tái nhợt, cưỡi một con hổ khổng lồ toàn thân màu đỏ.

“Muốn đi, để đầu lại tế đường đệ ta.”

Giọng nói lạnh lùng của Vương Thanh Sơn vang lên, mặt đầy sát khí.

Vương Thanh Sơn ghi nhớ mỗi một tu sĩ Nguyên Anh tập kích đảo Thanh Liên, hắn thề ở trước mộ phần Vương Thanh Thuân, nhất định phải giết sạch các tu sĩ Nguyên Anh đó.

Mỗi lần khai chiến, Vương Thanh Sơn đều sẽ đối phó tu sĩ Nguyên Anh tập kích đảo Thanh Liên.

Hắn bắt kiếm quyết, chín cây Thanh Ly Kiếm đều nở rộ ra ánh sáng xanh chói mắt, tiếng kiếm rít vang, chín cây Thanh Ly Kiếm nhanh chóng bay lượn không ngừng trên bầu trời, hóa thành chín đóa hoa sen màu xanh lớn cả trượng, xoay vù vù. Chín đóa hoa sen màu xanh hướng thẳng đến Triệu Hằng Bân.

Triệu Hằng Bân khẽ hừ một tiếng, lật bàn tay, hào quang màu đen lóe lên, một nghiên mực màu đen to bằng bàn tay xuất hiện trên tay.

Nghiên mực màu đen hình thức cổ xưa, trong chỗ lõm có mực nước chậm rãi chảy.

Triệu Hằng Bân ném nghiên mực màu đen về phía không trung, lại đánh vào một pháp quyết, nghiên mực màu đen nhất thời nở rộ ô quang chói mắt, hình thể tăng vọt tới hơn trăm trượng.

Nghiên mực đá màu đen miệng nghiên mực nghiêng xuống, một đám mực nước tản mát ra mùi mực rơi xuống, giống như một thác nước màu đen, dựng ngang ở trên không mặt biển.

Vương Thanh Sơn bắt kiếm quyết, tiếng kiếm như sấm sét, kiếm khí màu xanh dày đặc quét ra, hóa thành một đạo kiếm quang chống trời dài mấy trăm trượng, lấy thế bẻ gãy nghiền nát, chém về phía thác nước màu đen.

Kiếm quang chống trời đánh lên thác nước màu đen, giống như bùn vào biển lớn, biến mất không dấu vết.

Vương Thanh Sơn nhíu mày, lật tay lấy ra linh bảo Thanh Liên Kiếm.

Một tiếng “Phốc” vang lên trầm nặng, một mảng lửa màu xanh xuất hiện ở trên thân kiếm của Thanh Liên Kiếm, nhiệt độ chợt tăng cao.

Hắn cầm Thanh Liên Kiếm, hướng thác nước màu đen xa xa bổ một cái.

Tiếng “Xẹt” vang lên trầm đục, không gian chấn động vặn vẹo, một đạo kiếm quang chống trời dài hơn ngàn trượng chợt lóe lên, bổ về phía thác nước màu đen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận