Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3886: Tiêu Dao Chân Quân (1)

Huyền Quang đại lục.

Thiên Hổ sơn mạch ở góc đông nam Huyền Quang đại lục, nơi này là khu trực thuộc Thiên Hổ tộc.

Thiên Hổ tộc ở Huyền Quang đại lục chỉ là một tiểu tộc, tu sĩ Hợp Thể không đến năm người.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, đất rung núi chuyển, một ngọn lửa màu đỏ sáng lên ở bầu trời, cực kỳ bắt mắt.

Ở sâu trong dãy núi, một sa mạc màu vàng thật lớn, Trần Nguyệt Dĩnh đứng ở trên trời, sắc mặt hơi tái nhợt. Một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô ngã trong hố cát, ngực cùng đầu đều có một cái lỗ máu.

“Cuối cùng đã giải quyết.”

Trần Nguyệt Dĩnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nàng cùng Dương Khánh Long từ Huyền Linh đại lục tới Huyền Quang đại lục, dựa vào trung phẩm thông thiên linh bảo loại phi hành, hao phí gần ngàn năm, trong lúc đó còn mạnh mẽ trưng dụng truyền tống trận của nhiều tiểu tộc, lúc này mới chạy tới Huyền Quang đại lục, trên đường đụng tới không ít yêu thú bậc bảy, nàng và Dương Khánh Long liên thủ, dọc đường hữu kinh vô hiểm.

Huyền Quang đại lục cũng có Nhân tộc, chỉ là thực lực không bằng Nhân tộc của Huyền Linh đại lục.

Một đạo độn quang màu lam từ nơi xa bay tới, không qua bao lâu, độn quang màu lam dừng lại, chính là Dương Khánh Long. Hắn mặc trường bào màu lam, mặt ngoài trường bào có một chút vết máu màu nâu.

“Giải quyết rồi?”

Trần Nguyệt Dĩnh mở miệng hỏi.

Dương Khánh Long gật gật đầu, nói: “Giải quyết rồi, bắt sống tinh hồn của hắn, tra được một ít tin tức hữu dụng, Diệp Tuyền Cơ từng xuất hiện ở Huyền Quang đại lục.”

“Diệp Tuyền Cơ!”

Trần Nguyệt Dĩnh sắc mặt ngưng trọng.

“Huyết Ảnh tộc phái nhiều vị tu sĩ Hợp Thể vây bắt Diệp Tuyền Cơ, Diệp Tuyền Cơ cứng rắn giết ra khỏi vòng vây, chém giết nhiều Hợp Thể. Huyết Ảnh tộc treo giải thưởng mười ức linh thạch, truy bắt Diệp Tuyền Cơ.”

Dương Khánh Long trầm giọng nói, sắc mặt ngưng trọng.

“Treo thưởng mười ức linh thạch! Huyết Ảnh tộc phen này đá trúng tấm sắt rồi, trêu chọc Diệp Tuyền Cơ, hy vọng chúng ta có thể đụng tới nàng ấy.”

Trần Nguyệt Dĩnh khẽ cười nói.

Nàng lục soát lấy đi tài vật trên thi thể, ném ra một quả cầu lửa thiêu hủy thi thể, cùng Dương Khánh Long rời khỏi nơi đây.

Ba năm sau, nhiều tiểu tộc công bố lọt vào cao thủ Nhân tộc tập kích, treo thưởng năm ức linh thạch, truy bắt hung thủ, nhưng không có ai đến lĩnh thưởng.



Thanh Ly hải vực, quần đảo Thiên Bạng.

Hòn đảo hoang hơn trăm dặm nào đó, Vương Trường Sinh đứng ở trên một quả đồi thấp, ánh mắt ngưng trọng, nhìn về phía một đám mây sét màu đen trên bầu trời.

Mây sét màu đen tràn ngập lượng lớn hồ quang màu bạc, vô số rắn sét màu bạc chạy không ngừng, theo từng đợt tiếng sấm sét vang dội cất lên, từng tia chớp màu bạc đánh xuống.

Một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, Song Đồng Thử nằm úp sấp ở trên mặt đất, thân thể run rẩy, ngoài thân bị một tầng giáp đất màu vàng thật dày bao trùm.

Từng tia chớp màu bạc đánh xuống, rơi ở trên thân Song Đồng Thử, giáp đất rất nhanh biến thành màu đen, rơi hết xuống.

Thời gian trôi qua từng chút một, lôi quang chói mắt bao phủ thung lũng nhỏ, sóng khí mạnh mẽ mang phạm vi mấy chục dặm san thành bình địa.

Vương Trường Sinh cũng không lo lắng, Song Đồng Thử tốt xấu gì cũng là linh thú, phòng ngự mạnh mẽ, nó vượt qua lần đại thiên kiếp đầu tiên vẫn là không thành vấn đề.

Vương Trường Sinh tựa như phát hiện cái gì, quay đầu nhìn về phía ngoài đảo, trầm giọng nói: “Đạo hữu đã đến đây? Sao không ra gặp một lần?”

Chưa có tu sĩ hiện thân, tựa như là hắn phán đoán sai lầm.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, tay phải hướng tới mặt biển chộp một cái.

Ở ngoài mấy trăm dặm, nước biển kịch liệt quay cuồng, nhấc lên cao mấy trăm trượng, một đạo độn quang màu lam từ đáy biển bay ra, hiện ra một ông lão áo bào lam cao cao gầy gầy. Ông lão áo bào lam mặt tròn mắt to, xem pháp lực dao động của lão, có tu vi Luyện Hư trung kỳ.

“Lão phu đi ngang qua nơi đây, tưởng là yêu thú độ kiếp, không có ác ý, đạo hữu đừng hiểu lầm.”

Ông lão áo bào lam cười lấy lòng giải thích.

“Lập tức rời khỏi nơi này, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Vương Trường Sinh không chút khách khí nói. Đối phương chỉ quan sát trong bóng tối, chưa có hành động gì quá phận, nếu không Vương Trường Sinh sẽ không dễ dàng buông tha lão như vậy.

Ông lão áo bào lam ngượng ngùng cười, hóa thành một đạo độn quang màu lam rời khỏi.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, ở trong một tiếng sét kinh thiên động địa, mây sét hóa thành một con mãng xà sét màu bạc hơn trăm trượng, quanh thân lôi quang quanh quẩn, lao về phía Song Đồng Thử bên dưới.

Thung lũng nhỏ biến mất không thấy nữa, thay thế vào đó là một cái hố khổng lồ bốc ra khói đen.

Ngoài thân Song Đồng Thử chồng chất vết thương, có thể nhìn thấy không ít vết máu.

Mắt thấy mãng xà sét màu bạc lao xuống, thân thể Song Đồng Thử co thành một cục, biến thành một quả cầu màu vàng thật lớn, mặt đất hóa đất thành cát, một lớp giáp đất màu vàng dày đặc bỗng dưng hiện lên, bao lấy quả cầu màu vàng.

Mãng xà sét màu bạc đánh lên quả cầu màu vàng, cắn xé quả cầu màu vàng, không có tác dụng gì.

Nó mở ra cái mồm như chậu máu, nuốt chửng lấy quả cầu màu vàng.

Tiếng nổ ầm ầm ầm qua đi, lôi quang màu bạc chói mắt sáng lên, sóng khí cuồn cuộn, khói bụi đầy trời.

Một lát sau, lôi quang tan đi, mặt đất hiện ra một cái hố khổng lồ bốc ra khói đặc, Song Đồng Thử biến mất không thấy nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận