Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3002: Vương Thanh Phong quật cường (2)

“Sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi đưa Vương tiểu hữu bọn họ trở về.”

Ông lão dặn dò nói, đề tử Thái Dương tông lên tiếng, đưa đám người Vương Thanh Thành quay về nơi ở.

Trở về Thính Đào cung, Vương Thanh Thành hướng người ôm quyền về phía đệ tử Thái Dương tông nói: “Phiền các người rồi. Tôn đạo hữu, Trần đạo hữu.”

“Nhấc tay chi lao mà thôi. Vương đạo hữu, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần chạy loạn. Bởi vì tân khách đến chơi rất nhiều, chúng ta mở ra một phần cấm chế. Nếu xuấc động cấm chế, Hóa thần tu sĩ cũng sẽ gặp phiền toái.”

Đệ tử Thái Dương tông dặn dò một tiếng rồi rời khỏi Thính Đào cung.”

“Hội tụ này thật không thú vị, sớm biết vậy thì sẽ không đi.”

Vương Thanh Phong duỗi người, vẻ mặt thích ý.

“Đệ đệ, ngươi gặp rắc rối rồi.”

Vương Thanh Thành thờ dài nói, chau mày.

“Ta không có giết hắn, họa sấm cái gì?”

Vương Thanh Phong không cho là đúng nói.

“Ngươi đả thương hắn, chuyện này chưa tính là gặp rắc rối? Ta biết ngươi lợi hại so với hắn, đánh ngang tay, bất kì ai cũng có thể bị hại.”

Vương Thanh Thành nhíu mày nói.

“Văn vô đệ nhất, vũ vô đệ nhị. Luận bàn chỉ có thắng bại, không có ngang tay. Hoặc là ta thắng, hoặc là hắn thắng.”

Vương Thanh Phong chẳng hề để ý nói.

“Việc này ta phải nói cho cha mẹ, chúng ta đến Thái Dương tông về kết giao bằng hữu, không phải kết thù.”

Vương Thanh Thành nghiêm mặt nói. Vương Thanh Phong làm vậy làm cho Đặng Thiên Kỳ trở mặt bên trong.

“Tùy ngươi, dù sao ta cũng không làm sai.”

Vương Thanh Phong chẳng hề để ý nói.

“Cái gì mà không làm sai? Con đã làm cái gì?”

Một đạo thanh âm người nam ôn hòa chợt vang lên, Vương Trường Sinh đi ra, thần sắc ngưng trọng.

"Cha, là có chuyện như vậy, hôm nay chúng con cùng thế lực đại biểu khác tụ hội, trong lúc Đặng Thiên Kỳ Đặng gia muốn cùng đệ đệ luận bàn..."

Vương Thanh Thành đem chuyện trải qua nói một lần. Chuyện này phải nói cho Vương Trường Sinh, không thể giấu diếm.

“Nếu là luận bàn, con có thể đánh bại hắn. Nhưng không cần thiết phải dùng bảo vật. Con là giả bộ tự đại để cho Đặng Thiên Kỳ có cơ hội, lại ra tay đánh hắn.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt âm trầm khiển trách. Hiểu con không bằng cha, hắn nhìn ra được suy nghĩ của Đặng Thiên Kỳ.

Vương Thanh Phong lặng lẽ không nói, không trả lời.

Vương Trường Sinh lắc đầu. Giáo dục con cái là chuyện rất khó khăn, chuyện ngươi không cho bọn họ làm, bọn họ vẫn cố tình đi làm.

Có chút tu sĩ thành thật bổn phận làm cho tới nơi tới chốn. Đứa con của bọn họ có gan mạo hiểm, dám đánh dám so. Có vài tu sĩ dám đánh dám so, dũng hướng vô địch thì con của bọn họ lại nhát gan sợ phiền phức.

Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột con sẽ đào thành hàng. Câu ngạn ngữ này chỉ nói một phần người, không có nghĩa là mọi người.

Trên đường đến đây, hắn có nói nhiều lần với Uông Như Yên, làm cho bọn họ kết giao nhiều giao hữu. Tuyệt đối không được gây xung đột với người khác. Chịu chút thiệt thòi không sao cả.

Vương Thanh Phong tính tình rất thẳng, không hiểu về xung quanh, về sau rất dễ bị thiệt.

“Thanh Phong, con có cảm thấy mình sai không?”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

“Con không sai. Luận bàn đến điểm là dừng, nhưng không nói không được dùng linh bảo. Con đã sai chỗ nào?”

Vương Thanh Phong nghiêm mặt nói. Hắn nhận định mọi chuyện dễ dàng là có thể không sửa đổi. Một là một, hai là hai.

Vương Trường Sinh nhướng mày hỏi: “Con nói là quy tắc luận bàn, ta nói con làm việc thủ đoạn.”

“Con không sai. Hắn không phải là muốn đánh bại con, chứng minh lợi hại sao? Chẳng lẽ vì không thể đắc tội nên con phải bại dưới tay hắn sao? Nếu là phân thắng bại thì làm gì cần luận bàn? Hơn nữa, cũng không phải là con muốn cùng hắn luận bàn, mà là hắn quấn lấy con không tha. Đây là tự hắn tìm đến.”

Thái độ Vương Thanh Phong rất kiên quyết. Hắn nhìn ra được dụng ý của Đặng Thiên Kỳ, đó là lý do vì sao muốn cho Đặng Thiên Kỳ chút mặt mũi.

“Con có thể đánh bại hắn, nhưng không phải dùng thủ đạn kịch liệt như vậy. Nếu không phải có người ra tay ngăn cản, nếu là con giết hắn, chẳng phải làm cho người ta mượn cớ nói chúng ta ỷ vào thân phận đệ tử Trấn Hải cung, ngay cả con nối dõi cũng làm chuyện ác? Thái Dương chân nhân tổ chức lễ mừng, mời lượng lớn tân khách đến. Nếu con ở Thái Dương tông giết người, Thái Dương chân nhân sẽ coi chúng ta như thế nào?”

Vương Trường Sinh từ từ nói, vạch lợi hại.

“Lần sau gặp Đặng đạo hữu, ta giúp ngươi hòa giải. Ngươi cũng phải xin lỗi hắn, việc này cũng trôi qua, chỉ là xin lỗi mà thôi, cũng sẽ không mất một miếng thịt.”

Vương Thanh Thành bổ sung thêm.

Vương Thanh Phong bĩu môi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta nghe cha.”

“Hiện tại ta hỏi con, con có sai hay không.?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Con không sai. Cha nếu nói con sai, vậy thì xem như con đã sai.”

Vương Thanh Phong bình tĩnh nói.

“Cái gì mà xem như? Tính cách của con rất thẳng, sớm muộn gì cũng thiệt thòi, học hỏi Thanh Thành đi.”

Vương Trường Sinh có chút bất đắc dĩ. Theo lý mà nói, Vương Thanh Thành tư chất rất tốt, hẳn có vẻ cuồng vọng, hoàn toàn ngược lại. Vương Thanh Thành giỏi về đối nhân xử thế, xử sử khéo đưa đẩy.

Vương Thanh Thành và Vương Thanh Phong đều là lớn lên ở bên người Vương Trường Sinh, tính khí hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải nhi tử hắn, hắn cũng không tin bọn họ là thân huynh đệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận