Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2852: Bí mật của Thiên hư ngọc thư (1)

Hai mắt của thiếu phụ váy lam linh quang đại phóng, nhìn về phía đáy biển. Có thể thấy rõ mười tám viên châu linh quang lập loè, linh khí kinh người.

“Bộ thông thiên linh bảo! Sao có thể nhiều như vậy?”

Thiếu phụ váy lam bị doạ nhảy dựng, ngọc dung đại biến.

Bộ thông thiên linh bảo, số lượng càng nhiều, uy lực càng lớn nhưng tiêu hao pháp lực và thần thức cũng càng lớn.

Tiếng xé gió đinh tai nhức óc vang lên, mảng sáng mờ màu lam tứ phân ngũ liệt. Hư không phát ra tiếng “Ong ong” vang vọng. Thân thể hai người rất nhanh bay về hướng lốc xoáy, mắt thấy sắp bị lốc xoáy thật lớn bao phủ.

Trong mắt đẹp của thiếu phụ váy lam loé lên một chút tàn khốc, lòng bàn tay chợt xuất hiện vô số phù văn huyền ảo. Sáu tròng mắt màu lam nhạt xuất hiện trên lòng bàn tay nàng, như ẩn như hiện, phù văn chớp động. Mỗi một tròng mắt màu lam đều là thông thiên linh bảo hạ phẩm.

Tròng mắt của Đa mục tộc có thần thông nhiều loại. Đa mục tộc cấp cao sau khi chết, hậu nhân sẽ mang trong mắt của tiền nhân luyện khí. Thậm chí luyện nhập vào trong cơ thể mình, hoá thành của mình để sử dụng.

Sáu tròng mắt màu lam linh quang đại trướng, phun ra một cỗ sáng mờ màu lam, chụp xuống lốc xoáy thật lớn.

Lốc xoáy thật lớn tiếp xúc với mảng sáng mờ màu lam, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần kết băng.

Vương Trường Sinh hừ lạnh một tiếng, bấm pháp quyết thúc giục. Đáy biển chợt bắn ra mười tám đạo lam quang chói mắt. Băng tầng nháy mắt thoát phá, lốc xoáy tái hiện, hấp lực đại trướng. Hư không phát ra tiếng “Ong ong” vang vọng, tựa như muốn sụp đổ vậy.

Đại hắn hồng y và thiếu phụ váy lam cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, khí huyết trong cơ thể sôi sục. Một cỗ trọng lực mạnh mẽ tựa như muốn nghiền nát thân thể bọn họ, linh quang bên ngoài thân hai người chớp động, nhưng không có tác dụng gì.

“Không…”

Hai người phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, thân thể không chịu khống chế bị cuốn vào bên trong lốc xoáy thật lớn.

Oành đùng đùng!

Vang lên hai tiếng nổ kinh thiên động địa, hai đạo linh quang chói mắt che kín phạm vi vạn dặm, khí lưu ngập trời.

Bay ra hai Nguyên Anh nhỏ xíu, chạy về hai phương hướng khác nhau.

Đấu pháp trên biển, Vương Trường Sinh có uu thế về thiên nhiên. Hắn biến đổi pháp quyết, nhẹ giọng quát: “Định!”

Lốc xoáy thật lớn đình chỉ chuyển động, hai Nguyên Anh nhỏ xíu như bị định trụ vậy, không thể động đậy.

Hai đạo lam quang bay thẳng đến Nguyên Anh nhỏ xíu. Một Nguyên Anh nhỏ xíu lộ vẻ tàn nhẫn, sau khi phát ra tiếng kêu quái dị, chợt vỡ nát.

Hắn không muốn rơi vào tay Vương Trường Sinh, vội vàng tự bạo.

Một Nguyên Anh nhỏ xíu khắc đang muốn noi theo, chợt vang lên tiếng kêu rên. Động tác của Nguyên Anh nhỏ xíu bị kiềm hãm, phản ứng chậm nửa nhịp

Một tấm phù triện lam quang lập loè từ trên trời giáng xuống, dán lên người Nguyên Anh nhỏ xíu.

Khí tức của Nguyên Anh nhỏ xíu uể oải xuống, không còn phản kháng.

Vương Trường Sinh nhẹ thở một hơi, thần thông của hai người này không nhỏ. Nhưng trước mặt mười tám khoả Định hải châu, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

Nếu không phải hắn kiêng kị thần thông của Đa mục tộc, không dám lại gần công kích. Nói không chừng có thể lấy được mấy tròng mắt uy lực lớn.

Hai gã Đa mục tộc tự bạo, ngay cả trữ vật giới cũng bị huỷ diệt. Thứ đáng giá cũng không nhiều, cũng may bọn họ bắt giữ được một người, đem về cũng xem như lập được công lớn.

Ống tay áo Uông Như Yên run lên, một mảng màu lam sáng mờ thổi quét ra, che kín Nguyên Anh nhỏ xíu, sau đó thu vào ống tay áo.

Vương Trường Sinh thu hồi Định hải châu và tài vật của kẻ địch, cùng Uông Như Yên rời khỏi nơi này.

Hơn một canh giờ sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên trở lại bên người Thái Vân Phong. Sắc mặt Thái Vân Phong hơi tái nhợt, khoé miệng có chút vệt máu màu nâu. Nước biển phạm vi mấy vạn dặm đỏ như máu, lượng lớn thi hài yêu thú trôi nổi trên mặt biển, giống như luyện ngục nhân gian vậy.

“Thái sư thúc, ngài không có việc gì chứ!”

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc thân thiết.

“Ta không sao, thế nào, các ngươi đuổi kịp địch nhân không?”

Thái Vân Phong truy hỏi.

“Chúng ta diệt giết được một người, bắt được một Nguyên Anh, tên còn lại đã tự bạo.”

Vương Trường Sinh bẩm báo chi tiết.

Bàn tay Uông Như Yên vừa lật, linh quang chợt loé, một hộp ngọc màu lam tinh mỹ xuất hiện trên tay nàng.

Thái Vân Phong thu hồi hộp ngọc màu lam, hài lòng gật gật đầu rồi nói: “Các ngươi làm không tồi, ta sẽ ghi công cho các ngươi lần này.”

“Thái sư thúc, tên dị tộc kia đâu!”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi. Pháp tướng của Thái Vân Phong vừa đối mặt đã phá đi pháp tướng của kẻ địch, chẳng lẽ kẻ địch chạy trốn rồi?

“Người này có được Phá hư pháp mục. Nếu không phải phản ứng của ta mau, e là đã bị Phá hư thần quang giệt giết.”

Thái Vân Phong nói xong lời này, trên mặt lộ ra nỗi lòng sợ hãi.

“Được rồi, nơi này không nên ở lâu. Viện binh của dị tộc lúc nào cũng có thể xuất hiện. Hội họp cùng những người khác xong, chúng ta sẽ trở về.”

Thái Vân Phong phân phó, lẳng lặng chờ đợi.

Hơn một canh giờ sau, Trần Hâm và Lục Quang Hoằng trở lại. Bọn họ mặt xám mày tro, tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.

“Sao lại thế này? Những người khác đâu!”

Thái Vân Phong có một dự cảm xấu, nhíu mày hỏi.

“Lý sư đệ chết trên tay Đa mục tộc, nhục thân của Dương sư muội bị huỷ, chỉ còn lại Nguyên Anh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận