Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1641: Trừ ma (1)

Hổ dữ không ăn thịt con, Lưu Hiền vì chức quan, thông đồng với chính thê mưu hại vợ con.

Người nam áo đen hài lòng gật đầu, rồi nói: “Tốt lắm, vậy giờ chúng ta giết vào Hồng thành thôi. Nháo long trời lỡ đất, giúp ngươi báo đại thù.”

Không qua bao lâu, một đoàn hắc khí thật lớn bay ra khỏi sơn mạch, hướng về phía Hồng thành.

Hồng thành, huyện nha tuần phủ.

Tại một gian khách phòng, Vương Thiên Văn ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

Đột nhiên, một tấm truyền âm phù bay tiến bào, dừng ở trước mặt Vương Thiên Văn.

Vương Thiên Văn mở hai mắt, bóp nát truyền âm phù. Thanh âm dồn dập của nữ vang lên: “Vương đạo hữu, đại sự không ổn rồi. Lượng lớn quỷ vật tiến vào Tuyền Châu làm loạn, dân chúng chết thảm trọng. Mau mau đến trợ giúp.”

Hắn vội vàng lao ra khỏi chỗ ở, đi vào phòng nghị sự. Đám người thiếu phụ váy xanh chờ đã lâu, Lưu Hiền đã ở đó.

Lưu Hiền thần sắc sợ hãi, lượng lớn quỷ vật giết vào Hồng thành, chuyện này ngàn năm chưa gặp qua. Mặc kệ cuối cùng có thể giải quyết quỷ vật hay không, chức quan của hẳn khẳng định không thể đảm bảo. Nếu có thể tiêu diệt quỷ vật, nhạc phụ đại nhân còn có thể giúp một chút, giáng chức lưu dụng. Diệt không được quỷ vật, hắn ngay cả huyện lệnh cũng không thể làm.

“Trần phu nhân, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Vương Thiên Văn nhìn về phía thiếu phụ váy xanh, cau mày hỏi.

“Không biết tại sao lại thế này. Đột nhiên xuất hiện lượng lớn quỷ vật, công kích dân chúng trong thành. Đi đầu chính là bị thiếp thất chết oan của Lưu đại nhân, Tôn Thuý Nhi. Vương đạo hữu, ngươi dẫn người đi cầm chân chúng nó, giết quỷ vật cấp thấp là được rồi. Ta đã phát ra Truyền âm phù ngàn dặm, lão nhân gia hẳn rất nhanh sẽ đuổi tới. Ta canh giữ ở huyện nha.”

Thiếu phụ váy xanh dặn dò. Tuần phủ huyện nha bố trí trận pháp bậc ba. Tránh bên trong trận pháp, không có việc gì nguy hiểm. Nhưng quỷ vật bên ngoài không thể không xử lý. Nếu ngồi xem quỷ vật giết hại mấy chục vạn dân chúng trong thành, triều đình khẳng định sẽ trút tội xuống dưới.

Nàng không trông cậy Vương Thiên Văn có thể diệt quỷ vật, chỉ cần giết quỷ vật cấp thấp, giữ chân đối phương một đoạn thời gian là được.

Tuần phủ là thể diện triều đình, dân chúng bình thường bị chết cũng được. Nếu ngay cả tuần phủ cũng bị quỷ vật giết chết, thể diện triều đình sẽ mất hết.

“Được, ta tận lực giữ chân con quỷ vật kia, ngươi cẩn thận một chuý, bảo vệ tốt tuần phủ đại nhân. Quỷ vật chính là nhằm vào hắn mới đến.”

Vương Thiên Văn đáp ứng xuống dưới, thần sắc ngưng trọng dặn dò.

Lưu Hiền thần sắc sợ hãi, hơi cân nhắc, rồi nói: “Thiên Văn huynh, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên ở lại chỗ này đi! Ta mở cửa huyện nha, để cho một bộ phận dân chúng tiến vào, chờ Lâm tiên sư đuổi tới nơi lại nói sau.”

Biết được Tôn Thuý Nhi giết vào Hồng thành, Lưu Hiền đứng ngồi khồn yên. Hắn rất rõ ràng, mình tham dự vào chuyện mưu hại Tôn Thuý nhi. Mạng sống so với chức quan, hắn càng để ý tính mạng của mình hơn.

“Tuần phủ đại nhân, bên ngoài có mấy chục vạn dân chúng, huyện nha có thể chứa bao nhiêu người? Ta trước ra bên ngoài xem sao, nếu thật sự không được lại lui trở về. Có thể cứu thêm ai thì cứu. Mở cửa huyện nha, để cho dân chúng tiến vào.”

Trong mắt Vương Thiên Văn hiện lên vài phần giận dữ. Hắn sao cũng không nghĩ đến, Lưu Hiền vì bảo trụ tính mạng của mình, ngồi xem quỷ vật giết hại mấy chục vạn dân chúng. Vương Thiên Văn thật sự không làm được, có thể cứu thêm một người thì nhiều một người.

“Vương đạo hữu nói phải, ngươi mau hạ lệnh đi! Cứu được thêm một người nhiều một người.”

Lưu Hiên liên thanh đáp ứng, gọi tới vài người hầu, dặn dò nói: “Các ngươi lập tức mở cửa huyện nha, để cho bọn Lưu viên ngoại tiến vào trốn, nhanh đi.”

Hộ gia đình phụ cận huyện nha đều là phú thương, Lưu Hiền tính cứu những phú thương này. Phú thương kết giao với không ít quan to trong triều đình. Cứu được số phú thương này, cái mũ cánh chuồn của Lưu Hiền còn có thể giữ lại. Nếu phú thương đều bị quỷ vật sát hại, mũ cánh chuồn của hắn liền khó bảo toàn.

Vương Thiên Văn nhẹ thở dài một hơi. Lưu Hiền vốn không còn là Lưu Hiền hắn nhận thức, hẳn quản không được Lưu Hiền này.

“Đi, theo ta ra ngoài thanh chước quỷ vật.”

Vương Thiên Văn vung tay, dẫn theo một đội tu sĩ rời khỏi huyện nha.

Trong thành ánh lửa tận trời, tiếng gào khóc thảm thiết vang lớn. Từng trận âm phong thổi qua, cùng với tiếng khóc của bé gái.

Một phụ nhân trung niên lưng cõng một đứa bé, trong lòng ôm một bé trai, bên tay còn dắt theo một bé gái. Ở phía sau nàng, là một đoàn quỷ ảnh dữ tợn.

Chân của nàng khuỵ xuống, cả người té ngã trên mặt đất. Nàng trước tiên là bảo hộ hai hài từ ở phía sau. Sau đó mở ra mồm máu to, đánh về phía phụ nhân trung niên.

Một đạo bạch quang bắn nhanh đến, chém quỷ ảnh thành hai nửa.

Vương Thiên Văn từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước người phụ nhân.

“Đi mau, nơi này không an toàn.”

Vương Thiên Văn trầm giọng nói, ánh mắt âm trầm.

“Cảm ơn tiên sư, cảm ơn tiên sư.”

Phụ nhân trung niên vội vàng đứng dậy, nắm tay nữ đồng rời khỏi.

Âm phong đại thịnh, vô số quỷ ánh đánh tới từ bốn phương tám hướng. Ngoại trừ quỷ ánh, còn có cốt thi hình người, số lượng hơn ngàn con.

Cốt thi và Quỷ ảnh ở trong thành càn quấy, thu gặt tính mạng phàm nhân. Lần lượt từng phàm nhân ngã xuống, trai tráng khí huyết tràn đầy là mục tiêu hàng đầu của quỷ vật và cốt thi. Đứa bé ôm thi thể cha mẹ khóc, lão nhân té ngã trên mặt đất, trơ mắt nhìn quỷ vật đánh tới.

Toàn bộ Hồng thành như biến thành luyện ngục, phàm nhân biến thành thực vật trong miệng quỷ vật.

Vương Thiên Văn nhìn thấy lượng lớn quỷ vật vọt tới, không chút hoang mang, lấy ra một cây bút ngọc màu bạc, vung một trận trên hư không. Một mũi tiễn màu bạc hiện lên, bắn nhanh về bốn phương tám hướng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận