Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3234: Thanh Sơn tiến vào Hóa Thần hậu kỳ Mạnh Bân Bạch Ngọc Kỳ kết làm song tu đạo lữ (2)

Thanh Ly hải vực, đảo hoang nào đó phạm vi ngàn dặm, hai nam một nữ ba tu sĩ Hóa Thần đang đấu pháp, tiếng nổ vang không ngừng, các loại linh quang đan xen, sóng khí cuồn cuộn.

Vương Mạnh Bân đứng ở trên không một ngọn núi cao dốc đứng, vẻ mặt lạnh lùng, trên bầu trời lơ lửng một đám lôi vân thật lớn diện tích mấy trăm dặm, chớp lóe sấm rền.

Hắn đã tiến vào Hóa Thần hậu kỳ, dùng linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ, kéo dài hơn tám trăm năm, có rất nhiều thời gian trùng kích Luyện Hư kỳ.

Ở đối diện hắn cách vài dặm, là một đạo sĩ áo bào đỏ bụng phệ cùng một thiếu phụ váy lam ngũ quan yêu diễm, hai người đều là Hóa Thần trung kỳ, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Vương đạo hữu, chúng ta cùng các hạ không có tử thù, ngươi đuổi giết vợ chồng chúng ta hơn nửa năm, sao phải thế chứ! Chúng ta cho ngươi một lượng lớn linh thạch, ngươi tha chúng ta một mạng?”

Đạo sĩ áo bào đỏ mở miệng khẩn cầu.

“Đúng vậy! Vương đạo hữu, ngươi chỉ là cung phụng của Hàn gia, cầm tiền làm việc, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, để cho chúng ta một con đường sống, chúng ta ngày sau chắc chắn thâm tạ.”

Thiếu phụ váy lam phụ họa, giọng điệu thành khẩn.

“Các ngươi giết hại mấy trăm tu sĩ, giết người cướp của, ta phụng mệnh Hàn gia, cầm đầu bọn ngươi trở về phục mệnh, thả các ngươi? Hừ, các ngươi nào từng nghĩ thả ta.”

Vương Mạnh Bân giọng điệu lạnh như băng, ngọn núi dưới chân hắn chợt kịch liệt chớp lên, sườn núi nổ tung, một con mãng xà khổng lồ màu vàng từ sườn núi bay ra, đầu không cánh mà bay, máu thịt mơ hồ.

Trên trời chớp lóe sấm rền, mấy vạn tia chớp màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía đạo sĩ áo bào đỏ cùng thiếu phụ váy lam.

Thiếu phụ váy lam cùng đạo sĩ áo bào đỏ tự nhiên không dám đón đỡ, muốn tránh đi, nhưng bọn họ kinh hãi phát hiện, lòng đất chợt truyền đến một trọng lực khó có thể ngăn cản, bọn họ hoạt động một bước cũng rất khó khăn.

Rơi vào đường cùng, thiếu phụ váy lam vội vàng lấy ra một tấm khiên hào quang màu lam lấp lánh, vòng quanh bọn họ bay lượn không ngừng, đạo sĩ áo bào đỏ thì lấy ra một cái bát tròn màu đỏ, phóng ra một ngọn lửa màu đỏ, hóa thành một bức tường lửa màu đỏ bảo vệ bọn họ.

Lòng đất chợt bay ra hai đạo hào quang màu vàng kim lóa mắt, đánh lên tấm khiên màu lam, tấm khiên màu lam lấy tốc độ kinh người biến thành màu vàng, giống như một khối vàng thật lớn, nhanh chóng rơi xuống, vỡ nát.

Tia chớp màu bạc dày đặc hạ xuống, bị hộ thể linh quang của bọn họ chặn, lôi quang màu bạc chói mắt bao phủ bóng dáng hai người, sóng khí mạnh mẽ mang mấy chục đỉnh núi san thành bình địa, khói bụi đầy trời.

Vương Mạnh Bân há mồm, phun ra một cây mâu sét màu vàng tím to dài, nhập vào trong lôi quang không thấy nữa, truyền ra một tiếng cô gái kêu thê thảm.

Không qua bao lâu, lôi quang màu bạc tan đi, thiếu phụ váy lam ngã xuống trong vũng máu, đầu không cánh mà bay, đạo sĩ áo bào đỏ biến mất không thấy.

“Độn thuật! Hừ, nhanh bằng lôi độn thuật của ta không?”

Vương Mạnh Bân cười lạnh nói, ngoài thân toát ra vô số hồ quang màu bạc, hóa thành một đạo lôi quang màu bạc lóa mắt biến mất.

Vùng hải vực nào đó ngoài mấy trăm dặm chợt sáng lên một đạo hào quang màu đỏ, hiện ra bóng người đạo sĩ áo bào đỏ.

Hầu như là cùng lúc đó, hư không truyền đến một tiếng sét đinh tai nhức óc, ánh sáng bạc lóe lên, Vương Mạnh Bân hiện ra.

Vương Mạnh Bân vừa hiện thân, há mồm phun ra một mũi tên sét màu vàng tím, bắn thẳng đến đạo sĩ áo bào đỏ.

Đạo sĩ áo bào đỏ sợ mất vía, đang muốn tránh đi, nước biển phía dưới chợt kịch liệt quay cuồng, xuất hiện một vòng xoáy thật lớn, phát ra một lực hút mạnh mẽ. Đạo sĩ áo bào đỏ phản ứng bị ngưng trệ, bị mũi tên sét màu vàng tím đánh trúng, truyền ra một tiếng hét thảm.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm từ trên cao truyền đến, hơn vạn tia chớp thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía đạo sĩ áo bào đỏ.

Sau một chuỗi tiếng nổ thật lớn vang lên, thân thể đạo sĩ áo bào đỏ nổ tung, hóa thành vô số mảnh xác thật nhỏ, ngay cả Nguyên Anh cũng chưa lưu lại.

Vương Thanh Sơn chộp một tay, một cái nhẫn trữ vật màu đỏ bay về phía hắn, nhập vào trên tay hắn biến mất.

Một đạo độn quang màu trắng từ nơi xa bay tới, chính là Bạch Ngọc Kỳ.

Một mình tha hương làm dị khách, Bạch Ngọc Kỳ hỗ trợ bố trí trận pháp phụ trợ Vương Mạnh Bân tu luyện, Vương Mạnh Bân mua trận pháp điển tịch, tài liệu cho Bạch Ngọc Kỳ, thường xuyên qua lại, hai người rơi vào bể tình, kết làm song tu đạo lữ.

“Phu quân, ta lại không giúp được gì rồi.”

Giọng điệu Bạch Ngọc Kỳ mang theo một tia bất đắc dĩ.

Bọn họ phụng mệnh tiêu diệt hai tà tu Hóa Thần kỳ, Vương Mạnh Bân độn thuật quá nhanh, ngăn cản tà tu, Bạch Ngọc Kỳ không giúp được gì nhiều.

“Nếu không phải phu nhân lợi dụng trận pháp vây khốn hắn, ta cũng không dễ dàng như vậy tiêu diệt được kẻ này.”

Vương Thanh Sơn cười nói.

Hắn đã tính toán tốt rồi, nếu không thể tìm được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, vậy tự mình thành lập một gia tộc.

Hắn cùng Bạch Ngọc Kỳ đã động phòng, nhưng không có linh đan diệu dược phụ trợ, bọn họ không thể sinh được đứa con nào.

Vương Mạnh Bân tính trước tích góp một khoản công lao, tích lũy tài vật cho thành lập gia tộc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận