Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2854: Tin tức, Lý Như Phong và Lý Như Nguyệt

Nếu Hợp thể tự mình ra tay, khẳng định không vấn đề. Có lẽ là Thái Vân Phong bị tư tâm quấy phá, không muốn để lộ tin tức. Lần này mới làm cho Thiên hư ngọc thư bị dị tộc mang đi. Thái Vân Phong luôn mãi nhắc nhở nghiêm lệnh phong toả tin tức, điều này cũng có thể giải thích được.

“Quên đi, ván đã đóng thuyền, việc này không cần nhắc lại nữa. Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

Thái Vân Phong dặn dò.

Bốn người Vương Trường Sinh lên tiếng, xoay người rời khỏi.

Trở lại chỗ ở, bàn tay Vương Trường Sinh vừa lật, lòng bàn tay có nhiều hơn một viên châu màu vàng linh quang ảm đạm. Đây là một món thông thiên linh bảo hạ phẩm, có thể định trụ một mảng khu vực. Bảo này bị Huyết thiềm hồ làm dơ bẩn nhưng cũng không nghiêm trọng. Dùng nhiều thời gian một chút để luyện chế là có thể khôi phục.

Con mắt màu vàng này gọi là Định linh châu, dùng tròng mắt trên người tiền bối Đa mục tộc luyện chế thành.

Nhiệm vụ lần này, bọn họ không có được bao nhiêu tài vật. Đa mục tộc đủ quyết đoán, mắt thấy không phải là đối thủ, trực tiếp tự bạo. Tài vật trên người đều bị huỷ.

“Trần sư huynh nhìn chằm chằm và Ngũ Hành Tử, lại có thể bị dị tộc nhanh chân đến trước. Xem ra có người tư thông dị tộc, mật báo cho Ngũ Hành Tử.”

Uông Như Yên nhíu mày nói. Bọn họ sưu hồn Nguyên Anh Đa mục tộc, cũng không phát hiện tin tức nào hữu dụng.

Theo Trần Hâm kể lại, hắn phụ trách theo dõi Ngũ Hành Tử. Ngũ Hành Tử có thể dưới mí mắt bọn họ liên hệ với dị tộc, hiển nhiên do có người giựt dây bắc cầu. Quá nửa là tu sĩ Nhân tộc.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc không có được tòng mắt trên người Đa mục tộc. Nếu không có thể luyện chế vài món dị bảo.”

“Chúng ta cũng không tính là một hồi tay trắng. Thấy được thần thông của Đa mục tộc, lại biết Thiên hư ngọc thư có chấm chế cần chậm rãi cởi bỏ. Khó trách Ngũ Hành Tử không giao ra Thiên hư ngọc thư.”

Trên mặt Uông Như Yên là bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

Dựa theo lời nói của Thái Vân Phong, một tờ thiên hư ngọc thư có nhiều đạo cấm chế, phải cởi bỏ cấm chế mới có thể nhìn thấy nội dung bên trong. Ngũ Hành Tử hiển nhiên chưa thể cởi bỏ toàn bộ cấm chế. Nếu không hắn hoàn toàn có thể phục chế một phần bảo mệnh, không nhất thiết phải tử chiến.

“Đúng vậy! Không biết Thiên hư ngọc thư trên tay Ngũ Hành Tử có nội dung gì, hắn lại có thể không nỡ giao ra như vậy. Nếu muốn bảo mệnh, giao cho Huyền thanh phái hoặc là Thần binh môn cũng có thể bảo mệnh, vì sao phải giao cho dị tộc? Chẳng lẽ hắn thực sự tư thông dị tộc sao? Hay là do Ngũ hành tông hắn sáng tạo bị huỷ, hắn tức giận nên mới đưa Thiên hư ngọc thư cho dị tộc?”

Vương Trường Sinh rất khố hiểu, chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ. Hắn cảmm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Kim thiềm đảo gần địa bàn của dị tộc, không có khả năng không cớ Hợp thể tu sĩ. Lấy sự trân quý của Thiên hư ngọc thư, cho dù đám ngươi Thái Vân Phong không thông báo cho tu sĩ Hợp thể kỳ. Ngũ Hành Tử cũng không thể chạy trốn dưới mí mắt của tu sĩ Hợp thể kỳ mà bọn họ lại không phát hiện điều gì dị thường. Chuyện này rất không hợp lẽ thường.

“Tu vi của chúng ta quá thấp, tin tức tiếp xúc được cũng có hạn. Có lẽ có tin tức nào đó chưa nói ra cũng không chừng!”

Uông Như Yên suy đoán.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, lại nói thêm vài câu chuyện phiếm. Hắn quay về tầng hàm ngầm rèn luyện Định linh châu.



Một toà trang viên tĩnh lặng, cổ mộc quái đằng, núi giả hoa viên, thuỷ tạ tuỳ ý có thể thấy được.

Một toà trúc lâu đơn sơ, phụ cân trúc lâu có vài mẫu Thanh Vân trúc. Một trận gió nhẹ thổi qua, Thanh Vân trúc nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh “Xào xạt”.

Bên trong trúc lâu, một phụ nhân trung niên ngũ quan đoan trang và mộ đại hắn hồng y dáng người khôi ngô đang ngồi vây quanh một bàn trà màu xanh, phẩm trà nói chuyện phiếm.

Phụ nhân trung niên dáng người thướt tha, da thịt tuyết trắng, mặc quần màu tím, khoé miệng có một nốt mỹ nhân chí. Đại hắn hồng y mày kiếm mắt sáng, hai mắt mơ hồ bắn ra một trận hồng qaung, trên người tản mát ra sát khí thản nhiên.

“Ngũ Hành Tử đã bán trang Thiên hư ngọc thư nọ cho Đa mục tộc, tên Đa mục tộc kia đã đào tẩu. Chỉ cần chúng ta thả ra tin tức, Đa mục tộc khẳng định phải bán trang Thiên hư ngọc thư nọ cho Tinh Hoả tộc. Đến bước này, kế hoạch của chúng ta xem như thành công một nửa.”

Phụ nhân váy tím mỉm cười nói, ánh mắt lộ ra vài phần khao khát.

“Không biết tên Đa mục tộc kia có mang Thiên hư ngọc thư nộp lên cho Tinh Hoả tộc không. Cho dù mộp lên, Viêm lão quỷ của Tinh Hoả tộc cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.”

Ánh mắt đại hán hồng y lộ ra vài phần lo lắng.

Phụ nhân váy tím hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Vì diễn cho tốt vở kịch này, đến Ngũ Hành tông cũng bị diệt, chết không ít tu sĩ cấp cao. Lấy độ quý giá của Thiên hư ngọc thư, cho dù Viêm lão quỷ hoài nghi, chẳng lẽ hắn sẽ giao Thiên hư ngọc thư ra sao? Đây là dương mưu, lấy nửa trang Thiên hư ngọc thư bày cục, bọn họ có thể đoán ra sao?”

Đại hắn hồng y gật gật đầu rồi nói: “Điều này cũng đúng, nếu không phải trang Thiên hư ngọc thư nọ có cấm chế quá mạnh mẽ, chúng ta cũng sẽ không giao ra. Tôn đạo hữu bọn họ còn bởi vì cấm chế của nửa trang Thiên hư ngọc thư này mà tiêu tốn không ít nguyên khí.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận