Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1527: Đại hội đoạt bảo (1)

"Được! Ta cũng đang có ý này."

Âu Dương Minh Lân thực sảng khoái đáp ứng, khó gặp được một vị Kim Đan tu sĩ có chung sở thích, hắn đương nhiên phải cùng Vương Thanh Linh trao đổi một chút.

Thính Vũ Phong, một tòa sân u tĩnh.

Vương Trường Sinh đang chiêu đãi Âu Dương Hồng Thịnh và Hoàng Phủ Duệ. Vương Trường Sinh đang tu luyện, không nghĩ tới Âu Dương Hồng Thịnh cùng Hoàng Phủ Duệ đến cửa.

"Vương đạo hữu, Vanh Nhi tuổi trẻ khí thịnh, làm việc ít suy xét, mong rằng Vương đạo hữu cho lão phu mặt mũi, không cần so đo cùng hắn. Lão phu lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly."

Hoàng Phủ Duệ khách khí nói, nâng chung trà lên, một hơi uống hết nước trà.

"Hoàng Phủ đạo hữu khách khí, người trẻ tuổi thôi! Làm việc suy xét không chu toàn, cũng có thể lý giải, nói rõ ràng là tốt rồi."

Vương Trường Sinh khách sáo nói, trong lòng lại không khỏi suy xét: "Hoàng Phủ Duệ như thế nào lại chú ý việc này? Không lẽ việc Hoàng Phủ Vanh gây nên là do Hoàng Phủ Duệ bày mưu đặt kế?"

Cuộc nói chuyện giữa Vương Thanh Linh và Hoàng Phủ Vanh không nhiều người biết/ Vương gia cũng không lan truyền việc này, Hoàng Phủ Duệ làm sao biết được? Không lẽ Hoàng Phủ Vanh đi kể việc này khắp nơi, không có lý do a! Không lẽ nhất cử nhất động của Kim Đan tu sĩ Hoàng Phủ gia đều phải đăng báo gia tộc?

Hoàng Phủ gia cao thủ nhiều như mây, Hoàng Phủ Duệ sao lại phải đặc biệt lưu ý Hoàng Phủ Vanh? Hoàng Phủ Vanh bị phái đến tiền tuyến tham chiến, tuyệt đối không phải tộc nhân quá quan trọng. Hoàng Phủ Duệ vì một tiểu bối, lại có thể buông xuống thân phận xin lỗi Vương Trường Sinh. Chuyện này rất không bình thường.

Thời gian quật khởi của Vương gia quá ngắn, nội tình không đủ, so ra vẫn kém Hoàng Phủ gia. Làm cho hành động lần nàu của Hoàng Phủ Duệ càng thêm cổ quái.

"Ha ha, lão phu đã sớm nói rồi. Vương đạo hữu làm người rộng lượng, sẽ không so đo chút việc nhỏ này."

Âu Dương Hồng Thịnh hào sảng cười nói.

"Âu Dương đạo hữu, lần này đạo hữu tiến đến chúc thọ ngươi cũng không ít a! Thực làm cho Vương mỗ hâm mộ, không biết thời điểm lão phu chín trăm tuổi, có nhiều Nguyên Anh tu sĩ tiến đến chúc thọ như vậy hay không."

Vương Trường Sinh muốn hỏi thăm mục đích Âu Dương Hồng Thịnh tổ chức tiệc mừng thọ, lại không tiện hỏi trực tiếp, đành phải từ từ tìm hiểu.

Âu Dương Hồng Thịnh đương nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Vương Trường Sinh. Không chỉ riêng Vương Trường Sinh, phàm là Nguyên Anh tu sĩ tới tham gia chúc thọ hắn, đều muốn biết nguyên nhân.

"Các vị đạo hữu có thể tới chúc thọ lão phu, đây là cho lão phu và Âu Dương gia mặt mũi. Thực không dám dấu diếm, lão phu mời nhiều đạo hữu như vậy đến, là có chuyện quan trọng muốn nhờ. Tình huống cụ thể, tới ngày đó, lão phu sẽ kể lại rõ ràng. Vương đạo hữu yên tâm, Âu Dương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không ép buộc, chuyện này đối với Vương đạo hữu mà nói, có lẽ là cơ duyên."

Âu Dương Hồng Thịnh ý vị thâm trường nói, cố ý bán một chút tin tức.

Hoàng Phủ Duệ vừa động thần sắc, cười nói: "Vương đạo hữu, nghe nói vợ chồng các ngươi xâm nhập lòng địch, liên tiếp giết năm tên dị tộc Nguyên Anh kỳ. Thực lực hai người các ngươi khẳng định không kém, lão phu muốn luận bàn với ngươi một chút, không biết ý Vương đạo hữu như thế nào?"

"Luận bàn?"

Hai mắt Vương Trường Sinh nhíu lại, vẻ mặt có chút cổ quái.

Hoàng Phủ Duệ đầu tiên là xin lỗi, hiện tại lại muốn luận bàn. Muốn nói bên trong không có âm mưu gì, Vương Trường Sinh đương nhiên không tin.

"Đúng vậy, ba chiêu làm hạn định, điểm đến tức chỉ, như thế nào?"

Hoàng Phủ Duệ lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử, một bộ dáng võ si.

" Thời gian tại hạ kết anh ngắn ngủi, tự hỏi không phải đối thủ của Hoàng Phủ đạo hữu, luận bàn thì bỏ qua đi!"

Vương Trường Sinh không biết Hoàng Phủ Duệ đang bán thuốc gì, uyển chuyển cự tuyệt.

"Vương đạo hữu, ba chiêu mà thôi, luận bàn một chút cũng tốt, lão phu có thể làm trọng tài."

Âu Dương Hồng Thịnh mở miệng khuyên nhủ.

"Như vậy đi! Vương đạo hữu, nếu là ngươi tiếp được ba chiêu của lão phu. Bình Thiên tang thần thủy pha loãng này chính là của ngươi."

Bàn tay Hoàng Phủ Duệ vừa lật, thanh quang chợt lóe, trên tay có nhiều hơn một cái bình sứ màu xanh.

"Luận bàn thì bỏ đi! Vô luận chúng ta có ai bị thương, cũng không phải chuyện tốt."

Vương Trường Sinh vẫn cự tuyệt, Hoàng Phủ Duệ càng là giựt giây ép hắn luận bàn, Vương Trường Sinh lại càng cảm thấy bên trong có vấn đề.

Cho dù là Thiên tang thần thủy pha loãng, giá trị cũng không nhỏ. Hoàng Phủ Duệ vì luận bàn cùng Vương Trường Sinh, lại có thể xuất ra vật ấy làm tiền đặt cược.

Muốn nói danh khí, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xâm nhập lòng địch, liên tiếp giết năm tên dị tộc Nguyên Anh kỳ, danh khí đã không nhỏ. Hắn không muốn để cho Hoàng Phủ Duệ biết thần thông của mình. Đồ vật không biết rõ mới là đáng sợ nhất.

Hoàng Phủ Duệ có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Sau nửa canh giờ, Vương Trường Sinh tự mình tiễn Âu Dương Hồng Thịnh và Hoàng Phủ Duệ ra cửa, thẳng đến khi bọn họ đi xa mới quay về chỗ ở.

Hắn gọi Vương Mạnh Bân đến, rồi hỏi: "Mạnh Bân, Thanh Linh đang ở đâu?"

"Cô thái nãi được Âu Dương Minh Lân mời, đi diễn võ trường xem đấu thú, nàng còn chưa trở về."

" Sau khi Thanh Linh trở về, bảo nàng lập tức đến chỗ ở của ta một chuyến, ta có lời muốn hỏi nàng."

Vương Mạnh Bân gật đầu nói: "Đã biết, lão tổ tông."

...

Nửa ngày sau, Vương Thanh Linh đã trở lại, biết được Vương Trường Sinh tìm nàng, nàng trước tiên đi đến chỗ ở của Vương Trường Sinh.

"Cửu thúc, ngài tìm ta? Ta cùng Âu Dương Minh Lân trao đổi một lọ Ngọc lân đan, đối với sự trưởng thành của Lân quy hẳn là hữu dụng."

Vương Thanh Linh vừa nói, vừa lấy ra một cái bình sứ màu lam, hai tay đưa cho Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận