Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6071: Phù Du tộc (2)

Trên Huyền Âm đảo không ít cấm chế mạnh mẽ, truyền thừa của Huyền Âm môn đã sớm bị một thế lực lớn khác đạt được, không cần thiết xâm nhập Huyền Âm đảo.

Bọn họ bay ra khỏi Huyền Âm đảo, Uông Như Yên lấy ra một bức tranh cuộn tròn lóe ra hào quang màu lam, tản mát ra một đợt không gian dao động.

Đông Ly Đồ, Huyền Thiên chi bảo loại không gian, đám người Diệp Hải Đường tạm thời ở bên trong.

Nàng đánh vào một đạo pháp quyết, bức tranh cuộn tròn màu lam sáng lên hào quang màu lam chói mắt, Thuyền Thanh Minh từ trong đó bay ra, Diệp Hải Đường, Vương Bản Yên, Vương Thanh Bách... mấy chục tộc nhân đứng ở trên boong tàu.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bay tới đáp xuống trên boong tàu, Diệp Hải Đường vẻ mặt đầy chờ mong hỏi: “Cữu cữu, tìm được Võng chưa?”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, lấy ra một cái hồ lô màu đen, đưa cho Diệp Hải Đường, nói: “Tìm được rồi, Chân Tiên hậu kỳ, đến Diệp gia, cháu lại hàng phục nó đi! Như vậy ổn thỏa hơn chút.”

Diệp Hải Đường liên thanh đáp ứng, nhận lấy hồ lô màu đen.

“Thời gian chúng ta ra ngoài cũng không ngắn nữa, tới Lưu Vân hải vực đi! Kim Tiên đại điển sắp tổ chức rồi.”

Vương Trường Sinh nói, bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh nhất thời sáng lên hào quang màu xanh chói mắt, hướng về nơi xa bay đi, tốc độ rất nhanh.

Thuyền Thanh Minh sau khi bay ra ngàn vạn dặm, một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn sáng lên trên không trung.

Vương Trường Sinh nhíu mày, bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh dừng lại.

Đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên hào quang màu vàng chói mắt, nhìn về phía trước.

“Một đám tu sĩ đang đuổi giết một quỷ vật, ồ, bọn họ là Phù Du tộc!”

Vương Thôn Thiên khẽ ồ một tiếng.

“Phù Du tộc! Chủng tộc này có Thái Ất Kim Tiên tọa trấn, quan hệ với Nhân tộc cũng không tệ.”

Vương Thanh Bách nói, bọn họ du lịch nhiều hải vực, góp nhặt tình báo không ít thế lực.

Một đạo hào quang màu xanh từ trong đám mây hình nấm màu đỏ bay ra, lao thẳng đến đám người Vương Trường Sinh.

“Đạo hữu phía trước, lão phu là Phù Du tộc Thương Phong, còn xin đạo hữu hỗ trợ ngăn lại con quỷ vật này, nó nắm giữ thần hồn công kích.”

Một giọng nam tử hùng hậu từ phía chân trời vang lên.

“Nắm giữ thần hồn công kích! Điều này trái lại hiếm thấy!”

Vương Trường Sinh nói.

Uông Như Yên lấy ra Đông Ly Đồ, thu đám người Diệp Hải Đường vào trong đó.

Một tiếng quỷ khóc thê lương đến cực điểm vang lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không có gì không khoẻ.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh chợt hiện ra hào quang màu lam chói mắt, đánh ra một quyền, một quyền ảnh màu lam bay ra, lao thẳng đến hào quang màu xanh.

Cùng lúc đó, một tiên âm vang vọng thiên địa cất lên.

Hào quang màu xanh đứng trên không trung, hiện ra một quỷ vật mặt xanh nanh vàng, trên đầu mọc một cặp sừng trâu màu đen, lưng có một đôi cánh dơi màu xanh, ngoài thân máu tươi đầm đìa.

Nắm đấm khổng lồ màu lam đánh lên trên thân quỷ vật, quỷ vật bay ngược đi, phun ra một ngụm tinh huyết lớn.

Vương Trường Sinh chưa dùng Dung Khiếu Quyết, bằng không đã trực tiếp tiêu diệt nó.

Một mảng hào quang màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ quỷ vật, thu vào trong một tòa tháp khổng lồ màu vàng.

Một con thuyền bay lóe ra hào quang vàng óng từ nơi xa bay tới, một đội tu sĩ đứng trên boong tàu, cầm đầu là một ông lão áo bào vàng dáng người khôi ngô cùng một thiếu phụ váy đen dáng người yểu điệu. Đội tu sĩ này ngoại hình so với Nhân tộc nhỏ hơn một chút, mũi nhỏ tai nhỏ, ngoài thân có một chút linh văn như xoắn ốc.

Phù Du tộc!

“Lão phu Thương Phong, đây là phu nhân ta Nguyên Nguyệt, đa tạ đạo hữu ra tay giúp đỡ, tâm ý nho nhỏ, xin đừng chê.”

Ông lão áo bào vàng ôm quyền nói, giơ tay phải, một cái hộp ngọc màu vàng bay về phía Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tiếp lấy hộp ngọc màu vàng, mở ra nhìn, bên trong có một cây Thất Thải Linh Chi, hơn trăm vạn năm tuổi.

“Tại hạ Vương Trường Sinh, đây là phu nhân ta Uông Như Yên, ra mắt Thương đạo hữu.”

Vương Trường Sinh tự giới thiệu.

“Các hạ là Thái Hạo Chân Nhân?”

Thương Phong tò mò hỏi.

“Đúng vậy, Thương đạo hữu biết Vương mỗ?”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói.

“Ta từng nghe Diệp tiên tử nhắc tới Vương đạo hữu, các ngươi cũng là đi tham gia Kim Tiên đại điển của Diệp đạo hữu sao?”

Thương Phong cười hỏi.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Vương đạo hữu nếu không ngại, chúng ta đi chung đi!”

Thương Phong nhiệt tình nói.

Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, đáp ứng.

Thương Phong bấm pháp quyết, con thuyền bay màu vàng hướng về nơi xa bay đi.

Uông Như Yên hướng về Đông Ly Đồ đánh vào một đạo pháp quyết, đám người Diệp Hải Đường bay ra ngoài.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, Thuyền Thanh Minh sáng lên một đạo hào quang màu xanh, đi theo.



Một mảng hải vực xanh thẳm rộng lớn vô cùng, trên bầu trời có lượng lớn đám mây màu trắng, xa xa nhìn lại, giống như một biển mây màu trắng.

Một đạo hào quang màu xanh cùng một đạo hào quang vàng óng xuất hiện ở phía chân trời xa xa, sau khi lóe lên một cái liền dừng lại, hiện ra Thuyền Thanh Minh cùng một con thuyền bay màu vàng.

Mấy chục tộc nhân bọn Vương Bản Yên đứng trên boong tàu, vẻ mặt khác nhau.

“Đây là Lưu Vân hải vực sao?”

Diệp Hải Đường lẩm bẩm, nhìn về phía mây trắng trên bầu trời.

Vương Bản Yên bước nhanh đi đến trước lầu các màu xanh, mở miệng nói: “Lão tổ tông, đến Lưu Vân hải vực rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận