Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1762: Bị tập kích (2)

Vương Thiên Kỳ coi di chỉ thành Thanh Liên sơn trang, phái người thành lập các loại kiến trúc, Đan phong, Luyện Khí phong, Chế Phù phong vân vân, mật địa là có sẵn, nói không chút khách khí, phương tiện di chỉ có được so với Thanh Liên đảo còn tốt hơn gấp mười, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành linh địa đều có, linh khí dư thừa.

Đồng tộc cùng lúc với hắn tiến vào Trúc Cơ kỳ, có người cá biệt đã tiến vào Trúc Cơ tầng sáu, mà Vương Anh Kiệt vẫn là Trúc Cơ tầng ba.

Đại đa số đồng tộc một viên Trúc Cơ Đan có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, vận khí kém chút, cần ba viên Trúc Cơ Đan, nhưng Vương Anh Kiệt dùng năm viên Trúc Cơ Đan, lúc này mới tiến vào Trúc Cơ kỳ,

Vương Anh Kiệt tốc độ tu luyện chậm, tài nguyên tu tiên hắn cần so với tộc nhân bình thường nhiều hơn rất nhiều, tâm tính hắn tốt.

Làm người phải tự mình hiểu lấy, Vương Anh Kiệt biết mình tư chất không tốt, hắn phải càng thêm cố gắng so với người khác mới được.

“Keng keng keng!”

Một tràng tiếng chuông vang dội vang lên, liên tục bảy lần.

“Thanh Liên Chuông vang bảy lần, lại tới lúc giảng đạo rồi.”

Hai mắt Vương Anh Kiệt sáng ngời, qua mỗi một đoạn thời gian, đều sẽ có tộc lão giảng đạo, nội dung đề cập nhiều phương diện.

Hắn lật bàn tay, thanh quang lóe lên, một pháp khí hoa sen màu xanh to bằng bàn tay xuất hiện trên tay, vẫy nhẹ một cái, hoa sen màu xanh bay ra, nháy mắt phóng to, lóe ra quầng sáng.

Vương Anh Kiệt nhảy đến trên hoa sen màu xanh, đánh vào một pháp quyết, hoa sen màu xanh chậm rãi bay lên, bay về phía bầu trời.

Pháp khí hoa sen đủ mọi màu sắc bay múa trên bầu trời, số lượng nhiều, làm người ta nhìn mà da đầu phát tê.

Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Anh Kiệt đáp ở một quảng trường đá lớn hơn trăm mẫu, trung ương quảng trường đá có một đài đá màu xanh dạng hoa sen, chung quanh là mấy trăm cái bồ đoàn màu xanh, cách đó không xa có một cái chuông lớn màu xanh, bề mặt cái chuông lớn có khắc lượng lớn hoa sen màu xanh.

Vương Anh Kiệt vội vàng tìm một vị trí gần phía trước ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi tộc lão đến.

Không qua bao lâu, một luồng hào quang màu lam từ trên trời giáng xuống, đáp ở trên đài đá hoa sen màu xanh, chính là Vương Thiên Kỳ.

“Hôm nay giảng tộc sử, Vương gia chúng ta vốn xuất thân quốc gia nhỏ nào đó của Đông Hoang, tổ tiên Vương Thiên Cương định cư ở Thanh Liên sơn, bởi vậy, Thanh Liên chính là tộc huy của Vương gia chúng ta, cũng là ý tứ đại biểu đất tổ của chúng ta, Vương gia chúng ta lấy luyện khí lập nghiệp...”

Qua mỗi một đoạn thời gian, tộc lão sẽ giảng tộc sử, phân tích sự lợi hại của gia tộc các thời kì, có thì sửa không thì thêm bớt, do đó tăng cường lòng trung thành của tộc nhân.

Mỗi một vị tộc nhân phải đọc thuộc tộc sử, định kỳ kiểm tra, nếu khảo hạch không qua ải, nhẹ thì phạt không có bổng lộc, nặng thì nhốt giam.

Trải qua nhiều năm tộc sử giáo dục, trong lòng đám người Vương Anh Kiệt đều có một mục tiêu thống nhất ---- trở về Đông Hoang, dựng lại Thanh Liên.

Giảng xong tộc sử, Vương Thiên Kỳ chỉ hướng Vương Anh Kiệt, Vương Anh Kiệt vội vàng đứng lên.

“Anh Kiệt, thất bá công vì sao học kiếm?”

Thất bá công trong miệng Vương Thiên Kỳ, tự nhiên là Vương Thanh Sơn.

“Năm đó gia tộc nhỏ yếu, kẻ địch mạnh tới xâm phạm, tộc nhân thương vong thê thảm nặng nề, cửu thế tổ tận mắt thấy tộc nhân chết thảm, vì thủ hộ gia tộc mà học kiếm, cháu cho rằng chúng ta đều nên học tập cửu thế tổ, chăm chỉ tu luyện, học giỏi bản lãnh, bỏ một phần sức vì gia tộc.”

Vương Anh Kiệt cung kính nói.

“Nói không sai, ngồi xuống đi! Anh Phong, ngươi nói xem, ba chỗ cứ điểm của gia tộc chúng ta bị tập kích, phải làm như thế nào?”

Vương Thiên Kỳ điểm tên hơn ba mươi tộc nhân, bảo bọn họ trả lời vấn đề của mình, bọn họ trả lời đều khiến Vương Thiên Kỳ cảm thấy hài lòng.

“Được rồi, hôm nay chỉ giảng đến nơi đây, các ngươi trở về đi! Nhớ kỹ, cần chăm chỉ tu luyện, gặp được bình cảnh thì trao đổi nhiều hơn với đồng tộc.”

Vương Thiên Kỳ khoát tay, phân phó.

“Vâng, lão tổ tông.”

Tộc nhân đám người Vương Anh Kiệt trăm miệng một lời đáp ứng, lục tục rời khỏi quảng trường đá.

Một trận gió âm thổi qua, Diệp Hải Đường chợt xuất hiện ở bên người Vương Thiên Kỳ.

Vương Thiên Kỳ nhìn thấy Diệp Hải Đường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Vương Thiên Kỳ thực sự bị dọa giật mình.

“Cô bà, sao ngài đến đây.”

Vương Thiên Kỳ cười khổ mà nói.

“Tính toán thời gian, cũng xấp xỉ rồi. Cữu cữu từng nói, qua một đoạn thời gian sẽ lấy một ít tài nguyên tu tiên, giúp các ngươi mua tài nguyên tu tiên.”

Giọng điệu Diệp Hải Đường bình thản. Đám người Vương Thiên Kỳ không có khả năng mãi không tiếp xúc với bên ngoài, luyện khí, luyện đan cùng chế phù cần tài liệu, linh cốc linh dược bọn họ gieo trồng ra bản thân cũng dùng không hết.

Điều Diệp Hải Đường cần phải làm là vận chuyển vật tư, giúp tộc nhân trong di chỉ trao đổi tài nguyên tu tiên,

“Đây là tài nguyên tu tiên tộc nhân mấy năm nay nộp lên, chủ yếu là linh dược, tài liệu yêu thú, số lượng khá nhiều, tài liệu cần đã liệt kê danh sách, đều ở bên trong.”

Vương Thiên Kỳ lấy ra một viên trữ vật châu màu xanh, hai tay đưa cho Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có sai sót, hắn gật gật đầu: “Được rồi, lúc ta không có mặt, các ngươi an phận một chút, đừng gây ra nhiễu loạn gì, an tâm tu luyện.”

Nói xong lời này, Diệp Hải Đường hóa thành một trận gió âm, biến mất không thấy nữa.

Vương Thiên Kỳ tung người bay về phía chỗ ở, tính bế quan tu luyện.

Hải vực Vạn Quỷ, phụ cận đảo hoang nào đó bị sương mù nồng đậm che lấp, Diệp Hải Đường từ đáy biển bay ra, ngoài thân bao phủ một tầng linh quang màu đen.

Bạn cần đăng nhập để bình luận