Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4307: Giàu to (2)

Hư ảnh thằn lằn phun ra một làn sóng âm màu đỏ, đánh lên người Quỳ Thủy lực sĩ, mặt ngoài thân thể Quỳ Thủy lực sĩ nổi lên một trận gợn sóng, bình yên vô sự, hai nắm đấm đánh lên hư ảnh thằn lằn.

Một tràng tiếng rít thê lương vang lên, hư ảnh thằn lằn run rẩy một cái, chia năm xẻ bảy.

Pháp tướng Bặc Khôn bị phá, phun ra một ngụm tinh huyết lớn, sắc mặt tái nhợt đi.

Hai nắm đấm Quỳ Thủy lực sĩ đánh về phía Bặc Khôn, lượng lớn kiếm băng màu trắng bắn tới, hào quang màu vàng óng dày đặc cùng sóng âm màu lam cuốn tới, còn có mấy chục món thông thiên linh bảo linh quang lấp lóe.

Bặc Khôn vội vàng lấy ra một lá bùa hào quang màu vàng óng chói mắt, một tiếng vang trầm cất lên, lá bùa màu vàng vỡ ra, hóa thành một mảng hào quang màu vàng óng lóa mắt, bao phủ phạm vi vạn trượng.

Kiếm băng màu trắng cũng tốt, sóng âm màu lam cũng thế, thông thiên linh bảo cũng giống vậy, sau khi chạm phải hào quang màu vàng kim, lập tức dừng trên không.

Bảo vật, pháp thuật hoặc Quỳ Thủy lực sĩ như bị cố định, lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích.

Nhân cơ hội này, Bặc Khôn lấy ra một ngọc phù màu xanh, bóp nát, toàn thân hóa thành một mảng hào quang màu xanh biến mất không thấy.

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, cũng chưa phát hiện khí tức của Bặc Khôn, trong mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc.

Bặc Khôn có lá bùa bậc bảy thì thôi, còn có ngọc phù bậc bảy, xem ra thân phận của hắn không thấp.

Uông Như Yên thúc giục Ly Hỏa Chân Đồng, tìm kiếm Bặc Khôn, cũng chưa phát hiện Bặc Khôn.

Nàng phát hiện hai truyền tống trận bí ẩn, một nam tử áo vàng cao gầy ngã ở phụ cận một tòa truyền tống trận, hiển nhiên là bị Trấn Thần Hống đánh chết, chưa kịp báo tin, đáng tiếc để Bặc Khôn chạy mất.

Hóa Huyết Bát bắt đầu kịch liệt dao động. Uông Như Yên bấm pháp quyết, Hóa Huyết Bát nở rộ linh quang, non nửa khắc sau, Hóa Huyết Bát dừng dao động.

Nàng thu lại pháp quyết, Hóa Huyết Bát chợt thu nhỏ, bay tới trên tay, Bặc Khoảnh và thiếu phụ váy trắng đã biến thành một vũng máu, bảo vật linh tính tổn thất nặng nề, báo hỏng.

Uông Như Yên từ trong Hóa Huyết Bát tìm được một vòng tay trữ vật màu vàng cùng một nhẫn trữ vật màu xanh, về phần bảo vật phòng ngự của hai người, bị huyết uế chi lực hư hại rồi.

Hóa Huyết Bát uy lực to lớn, vượt quá Uông Như Yên dự kiến, hai tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ cứ như vậy bị tiêu diệt.

Bọn Vương Xuyên Minh tung người bay tới, quét dọn chiến trường, nói chuẩn xác là nhặt xác. Ngoài ra, động phủ tu sĩ Tích tộc còn có không ít bảo vật.

Vương Trường Sinh đầu tiên là phái người hủy đi truyền tống trận, tránh cho cao thủ Tích tộc truyền tống tới chi viện.

Bốn người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Liêu Trọng Yến cùng Lãnh Nguyệt mở ra kho báu, một hang động diện tích ngàn mẫu xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Tài liệu pháp tướng hơn năm trăm phần, tài liệu luyện khí bậc bảy một lượng lớn, luyện chế mười bộ trung phẩm thông thiên linh bảo cũng không phải vấn đề, hơn hai mươi khối linh mộc năm vạn năm, có thể dùng để luyện chế trung phẩm thông thiên linh bảo.

Mười tám cái mai rùa yêu quy bậc sáu, hơn bốn trăm món thông thiên linh bảo, hơn bốn trăm cây linh dược vạn năm, hai mươi bình đan dược bậc bảy, chữa thương, giải độc, khôi phục pháp lực đều có. Lá bùa bậc bảy có năm tấm, hai bộ trận pháp bậc bảy, hơn ba mươi viên yêu đan bậc bảy, mười hai viên Hấp Lôi Châu bậc sáu.

Quý giá nhất là một kiện Thiên Tích Bội, Thiên Tích Bội là bảo vật độc môn của Tích tộc, bảo vật độ kiếp so với Trấn Hải Châu càng cao cấp hơn.

Tích tộc, Tinh Hỏa tộc, Dạ Xoa tộc, Nhân tộc đều có bảo vật tương tự Thiên Tích Bội, tu sĩ Hợp Thể hai lần đầu đại thiên kiếp sẽ nhẹ nhàng hơn chút. Đại thiên kiếp lần thứ ba, tác dụng của Thiên Tích Bội liền rất nhỏ.

Chỉ riêng linh thạch đã không dưới một tỷ, cực phẩm linh thạch đã có hơn hai ngàn khối.

Bọn họ kiểm lại đồ vật trong kho báu, không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh, giá trị đồ vật trong kho báu vượt qua ba mươi tỷ linh thạch nha.

“Chỉ là một chỗ cứ điểm đã có nhiều đồ tốt như vậy, Tích tộc cũng quá giàu rồi nhỉ?”

Liêu Trọng Yến cảm thán nói, hang ổ Tích tộc chẳng phải là có càng nhiều đồ tốt hơn? Cái này cũng không kỳ quái, Tích tộc thời kì đỉnh phong có ba vị tu sĩ Đại Thừa, chỉ đứng sau Hư Thiên nhất tộc.

Khó trách Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc và Dạ Xoa tộc muốn liên thủ đối phó Tích tộc, Tích tộc giàu khiến người ta đố kỵ.

Có khả năng đánh hạ chỗ cứ điểm này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là công đầu, tự nhiên cầm phần nhiều. Lãnh Nguyệt theo Vương Trường Sinh chui vào chỗ cứ điểm này, đồ vật chia đến tay cũng không ít.

Vương Trường Sinh cầm đi Thiên Tích Bội, đồ còn lại, Vương gia cầm năm thành, Lãnh Nguyệt cầm ba thành, Liêu Trọng Yến cầm hai thành, tất cả đều vui vẻ. Bọn người Vương Xuyên Minh từ trên thi thể tu sĩ Tích tộc cũng tìm được không ít tài vật, phát tài một khoản lớn.

“Vương đạo hữu, chúng ta tiếp tục tập kích một chỗ cứ điểm nào?”

Liêu Trọng Yến nếm được ngon ngọt.

“Chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, khẳng định sẽ khiến Tích tộc chú ý, tìm nơi tránh đầu sóng ngọn gió, chờ nổi bật qua đi, chúng ta lại đi ra tập kích quấy rối Tích tộc.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, bọn họ làm một vụ lớn, Tích tộc khẳng định sẽ điều động trọng binh vây quét bọn họ.

Lãnh Nguyệt lần này không phản đối, nàng đã bị thương, vừa vặn mượn cơ hội này điều dưỡng một đoạn thời gian.

Vương Trường Sinh dẫn theo bọn họ rời khỏi nơi đây, chờ đại bộ đội Tích tộc chạy tới, bọn họ đã chuồn mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận