Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2536: Thông thiên linh bảo Cửu giao cổ (2)

Hai ngón tay Vương Trường Sinh bắn ra một viên thuốc màu xanh, nhập vào trong miệng Vương Trường Kiệt.

“Trường Kiệt, ngươi không sao chứ!”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh thân thiết hỏi.

Vương Trường Kiệt thần sắc phức tạp, lắc lắc đầu nói: “Tộc huynh, ta không sao.”

Vân đoàn màu trắng dừng ở trước mặt Vương Trường Sinh, Vương Trường Kiệt đi xuống dưới.

Lúc này, tầng ba mươi sáu của Trấn tiên tháp lại sáng lên, ánh mắt chúng tu sĩ đều nhìn về Trấn tiên tháp.

Vương Trường Sinh và Vương Trường Kiệt đi vào Liệt Dương cung, cửa cung tự động đóng lại.

“Thế nào, ngươi chiếm được thông thiên linh bảo gì?"

Vương Trường Sinh kích động hỏi. Đây là thông thiên linh bảo, có bảo này trong tay, tiếng nói của Vương Trường Sinh ở Đông Ly giới lại càng lớn hơn nữa. phải biết rằng, không phải Hoá thần tu sĩ nào cũng có thể có thông thiên linh bảo. Đại đa số Hoá thần tu sĩ đều chỉ sử dụng linh bảo.

Bàn tay Vương Trường Kiệt vừa lật, một hộp ngọc màu vàng tinh mỹ xuất hiện trên tay hắn. Bên ngoài hộp ngọc còn gắn một tấm phù triện ngân quang lập loè, linh khí kinh người.

Vương Trường Sinh bóc phù triện ra, mở hộc ngọc. Một trận linh quang màu lam chói mắt thổi quét ra.

Một lát sau, linh quang màu lam tản đi, hiện ra một cái trống nhỏ màu lam, tản mát ra từng trận thuỷ linh khí dao động.

Mặt trống có khắc chín con giao long rất sống động, thuỷ khí mênh mông, giống như một mảng đại dương xanh thẳm. Chín con giao long không ngừng chuyển động bên trên mặt trống.

“Cửu giao cổ!”

Vương Trường Sinh nhướng mày, pháp bảo loại trống vốn rất ít gặp, không biết thứ này có uy lực bao nhiêu.

“Ngoại trừ pháp, còn có vật gì?”

Vương Trường Sinh kích động hỏi.

Vương Trường Kiệt lấy ra hai bình ngọc màu vàng, đưa cho Vương Trường Sinh rồi nói: “Một lọ Kim tuỷ đoán cốt đan và hai khoả Kim dương ngọc lộ đan, đều là đan dược bậc năm. Kim tuỷ đoán cốt đan là đan dược cường thể. Kim dương ngọc lộ đan có thể phụ trợ Hoá thần kỳ.”

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh ngây ngẩn cả người. Vương Trường Kiệt xông qua được tầng thứ ba mươi sáu, có được một món thông thiên linh bảo đã xem là rất lợi hại rồi, còn có thêm hai bình đan dược bậc năm?

Đồ Vương Trường Kiệt xuất ra có linh bảo và Minh nguyệt châu là tương đối trân quý, nhưng căn cứ vào lời kể lại của Vương Quý Quân , khí linh căn bản không coi trọng Minh nguyệt châu. Linh bảo đầy đủ càng không cần phải nói.

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi nói đi.”

Vương Trường Kiệt mở miệng hỏi, tay áo run lên. Mười tám khoả Định hải châu bay ra, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam dày đặc, che kín bọn họ.

Vương Trường Kiệt không dám chậm trễ, kể hết từ đầu đến cuối.

“Ngươi nói là, nàng nhận ra Trấn hải lệnh? Muốn gặp mặt ta? Làm sao để gặp?”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh đầy hoài nghi, không thể tưởng tượng hỏi.

Khí linh Trấn tiên tháp lại muốn gặp hắn, còn chủ động giúp Vương Trường Kiệt vượt ải? Từ phản ứng của khí linh mà nói, Trấn hải lệnh, không đúng, Trấn hải huyền thuỷ lệnh là tín vật nào đó. Nếu là trọng bảo, khí linh đã sớm lấy đi rồi.

“Nàng nói chờ Trấn tiên tháp biến mất, ngươi tiếp tục ở lại chỗ này, nàng sẽ nghĩ biện pháp đến gặp ngươi. Nàng sưu hồn ta, biết rất nhiều chuyện tộc nhà chúng ta. Lúc này mới cho ta thông thiên linh bảo và hai bình đan dược.

Vương Trường Kiệt chi tiết bẩm báo, nói thật, hắn cảm giác mình đang nằm mơ.

Thật không thể tưởng tượng được, khí linh Trấn tiên tháp giúp hắn gian lận, còn muốn gặp mặt Vương Trường Sinh. Nếu tin tức này truyền ra ngoài, khẳng định sẽ dậy nên một trận sóng to gió lớn, đối với Vương gia chính là tai ương ngập đầu.

“Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, cho dù là Tây Môn thẩm, ngươi cũng phải nói là chính mình xông qua ba mươi sáu tầng.”

Vương Trường Sinh dặn dò, thần sắc ngưng trọng.

Vương Trường Kiệt cười khổ một tiếng, gật đầu nói: “Ta hiểu rõ, ta cũng không thể tin được, giống như đang nằm mơ vậy. Nàng giết bảy con giao long, diễn trò phải diễn nguyên bộ, nên đả thương ta. Nhưng ta không có có trở ngại gì.”

“Ta đã biết, ngươi cứ ở trong này dưỡng thương đi!”

Vương Trường Sinh dặn dò, lấy lại Trấn hải huyền thuỷ lệnh, sau đó xoay người đi ra ngoài. Tin tức này rẩt chấn động, khí linh sao phải tìm hắn nói chuyện? Từ lời kể lại của Vương Trường Kiệt, Vương Trường Sinh có thể khẳng định Trấn tiên tháp đến từ linh giới. Nàng hẳn là nhận ra lai lịch của Trấn hải huyền thuỷ lệnh, hoặc cũng có thể bản thân nàng cũng thuộc thế lực này.

Thời điểm Vương Trường Sinh đi ra khỏi Liệt Dương cung, Mạnh Thiên Chính, Liễu Như Ý và Công Tôn Ưởng đều nhìn lại, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Từ nay về sau, Vương Trường Sinh cũng có thông thiên linh bảo, địa vị nhanh chóng được đề cao.

“Chúc mừng nha! Vương đạo hữu.”

Công Tôn Ưởng lên tiếng chúc mừng, giọng điệu thân thiện.

Hắn cũng có thông thiên linh bảo, còn có linh cầm có huyết mạch Kim ô.

Liễu Như Ý và Mạnh Thiên Chính đều tỏ vẻ chúc mừng Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh mỉm cười đáp lại.

“Ngoại trừ Hoá thần tu sĩ, những người khác lập tức rời khỏi nơi này, không thể tới gần đây trong phạm vi vạn dặm. Kẻ vi phạm, nghiêm trị không tha.”

Thanh âm của cô gái truyền ra từ bên trong Trấn tiên tháp. Ngay sau đó, mặt biển nhấc lên một đợt sóng cao chọc trời, tiếng xé gió vang lên không ngừng, sóng sau cao hơn sóng trước.

Chúng tu sĩ trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì? Có người có được Trấn tiên tháp?

Đỉnh của Trấn tiên tháp sáng lên vô số đạo linh quang chói mắt, hoá thành bộ dáng bé gái áo vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận