Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5507: Đông Ất Thần Mộc

“Đậu binh ở tiên giới cũng khá ít gặp, chủ yếu là cây đạo binh chu kỳ sinh trưởng quá dài, lấy trăm vạn năm để tính, mỗi lần kết đậu số lượng không đồng nhất, thuộc tính của linh đậu cũng không giống nhau, có thể luyện chế thành đậu binh tu vi nào, phải xem thời gian linh đậu thai nghén dài ngắn, khắc pháp trận mạnh yếu, tu vi cùng trình độ của kẻ luyện chế mà quyết định. Tào gia chúng ta có đậu binh, nhưng gửi ở trong tộc, không thể tùy tiện vận dụng.”

Tào Ngọc Chân giải thích, nàng chưa nói thật, Tào gia có đậu binh Đại Thừa kỳ, nhưng hủy ở trong lần đại nạn đó, loại chuyện này tự nhiên không thể nói thẳng ra.

Tộc nhân tiên giới không có khả năng cố ý luyện chế đậu binh Đại Thừa kỳ, đó là phí phạm của trời. Đối với tiên nhân mà nói, đậu binh Đại Thừa kỳ thuộc loại sản phẩm thất bại, bình thường cho tiểu bối phòng thân, đậu binh Chân Tiên kỳ, tu sĩ dưới Chân Tiên căn bản không thúc giục được.

“Tào phu nhân, ngươi vừa rồi nói đậu binh là một loại đạo binh, đạo binh lại là vật gì? Đậu binh và con rối thú lại có gì khác nhau?”

Vương Trường Sinh tiếp tục hỏi.

“Đạo binh có rất nhiều loại, yêu thú, con rối thú, Thiên Ma, dị quỷ, thạch linh thụ yêu, thiên địa chi linh các thứ cường đại. Nói đơn giản, đạo binh có thể lý giải là hộ vệ hung hãn không sợ chết, đậu binh là ngày sau luyện chế ra, cần thần thức mạnh mẽ mới có thể khống chế, tu sĩ Đại Thừa cùng lắm có thể khống chế đậu binh Đại Thừa kỳ, không khống chế được đậu binh Chân Tiên kỳ.”

“Giống với con rối thú là, đậu binh và con rối thú trăm phần trăm phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, nếu số lượng đủ nhiều có thể xây dựng các loại đại trận đối địch. Khác nhau là, đậu binh không có tinh hồn, con rối thú cần luyện vào tinh hồn yêu thú, thứ trước không sợ thần hồn công kích, thứ sau sợ thần hồn công kích.”

Tào Ngọc Chân chậm rãi giải thích.

“Vương đạo hữu, ngươi đạt được một hạt đậu binh Đại Thừa kỳ, mạnh hơn một món Huyền Thiên chi bảo bình thường.”

Diệp Vân Phi dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói.

“Không sợ thần hồn công kích? Đậu binh quá biến thái rồi nhỉ!”

Uông Như Yên kinh ngạc nói.

“Vạn vật tương sinh tương khắc, đậu binh quả thật lợi hại, nhưng chung quy là vật chết, có thể dùng bảo vật vây khốn, tiêu diệt kẻ khống chế, giống với các ngươi đối phó Bạch Băng. Nơi này có lẽ sẽ có cây đạo binh, các ngươi có thể đi thử vận khí một chút.”

Tào Ngọc Chân giải thích. Nàng nhớ tới cái gì, mở miệng nói: “Đúng rồi, chúng ta đụng phải một đám chân linh cùng nhau hành động, các ngươi cẩn thận một chút.”

“Chúng ta cũng đụng phải, nhưng bị chúng ta cắt đuôi.”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng.

“Chẳng lẽ chân linh trong mảnh vỡ tiên giới đều liên thủ sao? Nếu các chân linh liên thủ, quả thật là rất khó giải quyết, trước kia chưa từng xuất hiện loại tình huống này nh!”

Diệp Tuyền Cơ nhíu mày nói.

“Trước kia là trước kia, không thể đại biểu về sau, cẩn thận sẽ không gặp sai lầm lớn.”

Tào Thiên Hổ đề nghị.

Nói chuyện phiếm chốc lát, đám người Vương Trường Sinh liền tách ra. Đám người Tào Ngọc Chân tính lấy đi mỏ Di Hồn Tinh, Diệp Tuyền Cơ cũng không tính cùng nhau hành động với đám người Vương Trường Sinh, không có cách nào cả, tu sĩ Đại Thừa của Vương gia quá nhiều, đi theo Vương Trường Sinh tầm bảo nàng không được chia bao nhiêu thứ tốt.

Diệp Tuyền Cơ đạt được một món Huyền Thiên chi bảo loại phi hành, cho dù đụng phải đàn chân linh, cũng có nắm chắc thoát thân.

Vương Trường Sinh khống chế khóa linh bảo thuyền rời khỏi, đi tìm tài nguyên tu tiên khác.

Một mảng thảo nguyên màu xanh rộng lớn vô cùng, bảy người bọn nữ tử váy đỏ đứng ở trên một quả đồi cao, trên mặt đất có một thi thể cháy đen nằm đó.

Trên tay nữ tử váy đỏ nắm một cây rìu nhỏ hào quang màu đen lưu chuyển không ngừng, ánh mắt nóng rực.

“Phá Không Phủ! Huyền Thiên tàn bảo loại không gian, có bảo vật này, chúng ta có hi vọng rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng phải tìm kiếm một địa điểm thích hợp mới được.”

Đại hán áo vàng kích động nói.

Nữ tử váy đỏ gật gật đầu, nói: “Huyền Thiên chi bảo chúng ta cướp tới tay cũng tương đối rồi, có thể thử rời khỏi nơi này, ta không tin, góp nhặt nhiều món Huyền Thiên chi bảo cùng Huyền Thiên tàn bảo, vẫn như cũ không thể rời khỏi nơi này.”

Thanh niên áo đen ăn thi thể trên mặt đất, bọn họ rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng rừng rậm rộng lớn vô cùng, Khóa Linh Phi Thiên Xa từ trên không rừng rậm bay qua.

Trên mặt Vương Trường Sinh mang theo nụ cười, trong vòng tay trữ vật của Bạch Băng không ít thứ tốt, thi thể, tinh hồn, chân linh chi hạch, chân linh tinh huyết của Cửu Thủ Băng Sư, còn có Cửu Khiếu Tiên Mộc cùng ba loại tài liệu mở khiếu thứ ba, thu hoạch tràn đầy.

Tầm Yêu Kính trên tay Vương Trường Sinh truyền đến một đợt tiếng thú rống vang dội, mặt gương xuất hiện một cái kim đồng hồ, kim đồng hồ sau khi nhanh chóng xoay tròn, chỉ hướng Tây Nam.

Đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên hào quang màu vàng lóa mắt, nhìn về phía Tây Nam.

“Hai con hậu duệ chân linh đang đấu pháp, một con yêu thú tinh thông lôi pháp, có huyết mạch Lôi Kỳ Lân, một con Xích Hỏa Giao, có huyết mạch Chân Long hỏa thuộc tính, trong một cái hang động trong lòng đất nơi xa có một cây Đông Ất Thần Mộc, là Đông Ất Thần Mộc! Cách nơi đây hơn bảy mươi vạn dặm.”

Vương Thôn Thiên kích động nói.

“Đông Ất Thần Mộc!”

Đôi mắt Vương Trường Sinh sáng ngời, bấm pháp quyết, Khóa Linh Phi Thiên Xa bay về phía Tây Nam.

Bạn cần đăng nhập để bình luận