Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1910: Linh bảo Bách Quỷ Chu (2)

Tầng ba mươi lăm là Thanh Liên tiên lữ, rất nhiều kẻ vượt ải đều dừng lại ở tầng ba mươi lăm, cái này trái lại không phải nói Thanh Liên tiên lữ vô địch Kết Đan kỳ. Muốn xông qua tầng ba mươi lăm, Vương Thanh Sơn, Chu Vân Tiêu, Minh Thủy thượng nhân đều là chướng ngại vật, xông qua mấy cửa ải này đã rất không dễ dàng, còn muốn xông qua tầng ba mươi lăm, độ khó đặc biệt cao.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có thể xông đến tầng ba mươi lăm, linh nhũ ngàn năm phát huy tác dụng rất quan trọng, kẻ vượt ải khác trừ phi mang theo nhiều bình đan dược bậc ba khôi phục pháp lực, nếu không pháp lực tiêu hao chính là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Tính đến nay, xông qua tầng ba mươi lăm có ba người. Hai người vượt tầng ba mươi sáu thất bại.

Tầng ba mươi lăm, Diệp Hải Đường nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt, đánh từng pháp quyết lên trận bàn màu vàng, trận bàn màu vàng điên cuồng lóe lên không ngừng.

Uông Như Yên đang gảy khúc nhạc, một màn hào quang màu vàng nhạt bao phủ Vương Trường Sinh, từng phật văn màu vàng thật lớn đánh về phía Vương Trường Sinh.

Hai cánh tay Vương Trường Sinh hành động, hai nắm đấm đánh lên phật văn màu vàng, vang lên một tràng tiếng kim loại va chạm “phành phành”.

Phật văn màu vàng xoay tít, hóa thành đao thương côn bổng... các loại hình thái binh khí công kích Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh ứng phó không lại, hai con rối vượn lấp lánh ánh vàng điên cuồng công kích Uông Như Yên, Uông Như Yên có chút luống cuống tay chân.

Diệp Hải Đường lợi dụng trận pháp vây khốn Vương Trường Sinh, tách Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ra, Vương Thu Minh cũng áp dụng loại biện pháp này. Khác nhau là, Diệp Hải Đường sử dụng là trận pháp phật môn cấp bốn, mà Vương Thu Minh sử dụng là trận pháp bậc ba.

Diệp Hải Đường phải ở trước khi Vương Trường Sinh thoát vây giải quyết Uông Như Yên, mới có phần thắng.

Ngón tay Uông Như Yên nhanh chóng lướt qua dây đàn, tiếng đàn trở nên dồn dập. Từng lưỡi đao gió màu xanh sắc bén vô cùng bắn ra, đánh ở trên thân hai con rối thú bậc ba, vang lên một chuỗi tiếng kim loại va chạm “keng keng”.

Hai tay Diệp Hải Đường đều đeo một cái chuông màu đen, lắc nhẹ một cái, một chuỗi tiếng chuông trong vắt vang lên, mặt ngoài chuông sáng lên vô số phù văn màu đen, một sóng âm màu đen nhạt tuôn trào ra.

Ở dưới chân nàng có một pháp trận lớn hơn mười trượng, nàng lắc cái chuông màu đen trên tay, mặt ngoài pháp trận sáng lên một mảng lớn trận văn huyền ảo, sóng âm màu đen tăng lên không chỉ mấy lần.

Diệp Hải Đường là trận pháp sư, tự nhiên cần phát huy sở trường né tránh sở đoản.

Uông Như Yên lấy một địch ba, có chút cố sức, từng đợt tiếng chuông trong vắt vang lên ở bên tai nàng.

Không qua bao lâu, ánh mắt Uông Như Yên trở nên dại ra, nhân cơ hội này, hai con rối thú bậc ba vung binh khí trên tay, đập về phía Uông Như Yên.

Tiếng đàn trở nên trào dâng, một làn sóng âm màu lam thổi quét ra, lên nghênh đón.

“Phành phành!”

Hai con rối thú bậc ba nhất thời bay ngược đi, nhưng đúng lúc này, một sóng âm màu đen dài hơn trăm trượng thổi quét tới, va chạm với sóng âm màu lam, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ.

Không trung nổi lên dao động, một cái quỷ trảo màu đen lớn hơn mười trượng chợt xuất hiện ở đỉnh đầu Uông Như Yên, nhanh chóng vỗ xuống.

Hộ thể linh quang của Uông Như Yên giống như tờ giấy, bị quỷ trảo màu đen đánh vỡ nát, quỷ trảo màu đen xuyên thủng ngực Uông Như Yên, Uông Như Yên hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn biến mất.

Giải quyết xong Uông Như Yên, Diệp Hải Đường rảnh tay, toàn tâm toàn ý đối phó Vương Trường Sinh.

Trận pháp cấp bốn, con rối thú bậc ba, cộng thêm quỷ đạo thần thông, Vương Trường Sinh căn bản ngăn không được.

Mười hơi thở qua đi, Vương Trường Sinh bị một tấm lưới lớn màu vàng che kín, một cái quỷ trảo màu đen lớn hơn mười trượng chợt hiện lên, xuyên thủng thân thể Vương Trường Sinh.

Mười mấy cái bàn ngọc màu vàng chợt hiện lên, trên mỗi cái bàn ngọc đều có một món bảo vật.

Diệp Hải Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì xông qua một cửa ải này, nàng báo hỏng một con rối thú bậc ba cùng một tấm phù binh Kết Đan kỳ, hủy diệt một bộ trận pháp bậc ba.

Bộ trận pháp Phật môn cấp bốn này còn là Vương Trường Sinh cho nàng, đổi trận pháp cấp bốn khác, chưa chắc có thể vây khốn Vương Trường Sinh lâu như vậy, vây không được Vương Trường Sinh, sẽ giống như Vương Thu Minh, thiếu chút nữa đi chỗ diêm vương gia báo tin.

Sắc mặt Diệp Hải Đường lúc sáng lúc tối, cân nhắc thật lâu, nâng bước đi về phía bàn ngọc màu vàng. Nàng thật ra là muốn xông tầng thứ ba mươi sáu, nhưng trận pháp cấp bốn bị hao tổn, nàng không có lòng tin quá lớn xông qua tầng thứ ba mươi sáu, nàng cũng không đánh trận chiến không có nắm chắc.

Nàng chọn ba món đồ, một phần linh vật Kết Anh, một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, một món linh bảo phi hành Bách Quỷ Độn Linh Chu.

Lúc trước Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xông qua tầng ba mươi lăm, cũng chưa đạt được linh bảo, chủ yếu là vật bọn họ giao cho khí linh không phải đặc biệt quý giá, Diệp Hải Đường giao cho khí linh một bộ pháp bảo, thưởng tự nhiên càng cao hơn.

Một quầng sáng từ dưới chân nàng sáng lên, bao phủ bóng người Diệp Hải Đường, Diệp Hải Đường biến mất.

Khi Diệp Hải Đường phục hồi tinh thần lại, chợt xuất hiện ở trên không một hòn đảo hoang, thần thức của nàng nhanh chóng lướt qua đảo hoang, chưa phát hiện khí tức người tu tiên khác, vội vàng bay về phía đảo hoang, nàng tính luyện hóa xong linh bảo phi hành lại quay về Thanh Liên đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận