Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2674: Tử Linh tiên tử gặp nạn (1)

Không biết qua bao lâu, Vương Thanh Sơn mở mí mắt, hắn cảm giác có người đang đè trên người hắn, ôn hương nhuyễn ngọc.

“Ô…”

Bạch Linh Nhi chậm rãi mở hai mắt, đầu váng mắt hoa. Quần áo trên người rách tung toé, mơ hồ có thể nhìn thấy cái yếm màu trắng và khe rãnh nơi ngực, làm người khác mơ màng.

Nàng thấy rõ mình ngồi trên người Vương Thanh Sơn, trên mặt có chút đỏ ửng, vội vàng đứng dậy, lấy ra một kiện trường bào phủ thêm cho mình.

Toàn thân Vương Thanh Sơn có nhiều vết thương, nhưng thương thế không nặng.

Hắn đứng dậy, quan sát bốn phía.

Bọn họ ở trên đỉnh một toà núi hoang, nơi đây thảm thực vật thưa thớt. Nhìn về hướng xa xa, một mảng hoang vắng, bầu trời cũng xám xịt một mảng.

Vương Thanh Sơn thả thần thức ra, định nhìn xem có yêu thú hoặc yêu cầm tồn tại hay không.

Hắn chau mày, nhìn về phía Bạch Linh Nhi, Bạch Linh Nhi cũng chau mày.

Thần thức của bọn họ bị hạn chế nhất định, Vương Thanh Sơn chỉ có thể tra xét phạm vi một trăm năm mươi dặm. Phải biết rằng, thần thức của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ có thể tra xét hơn hai trăm dặm. Ở trong này, thần thức của hắn bị hạn chế, ngoài ra, pháp lực đang bị chậm rãi rút đi.

“Toả linh địa!”

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi trăm miệng một lời nói, sắc mặt hai người đều có chút khó coi.

Toả linh địa và Tuyệt linh địa giống nhau, là một trong mười đại tuyệt địa của tu tiên giới. Người tu tiên ở tuyệt địa sẽ khó điều động pháp lực. Vô luận là thi triển thần thông hay khống chế pháp bảo công kích kẻ địch, đều sẽ bị hạn chế nghiêm trọng. Toả linh địa sẽ làm pháp lực người tu tiên chậm rãi trôi đi, cho đến khi hao hết pháp lực. Khi người tu tiên mất hết pháp lực, vẫn còn thọ nguyên như cũ, nhưng nếu không có pháp lực, chỉ có một con đường chết.

Nếu dùng hết pháp lực nhưng không có cách nào bổ sung, nguy hiểm đương nhiên không cần phải nói nhiều.

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra mới được. Nếu không chỉ sợ sẽ thực sự chết ở chỗ này.”

Vương Thanh Sơn nhíu mày nói.

Hắn lấy ra toàn bộ thượng phẩm linh thạch trên người, nhét vào ngực. Lấy hai bình đan dược khôi phục pháp lực và hai bình Tích cốc đan cũng bỏ vào ngực, phòng bị bất kỳ tình huống nào.

Hai người chậm rãi đi xuống núi, tốc độ tương đối mau.

Dưới núi là một mảng hoang nguyên vô cùng rộng lớn, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Vương Thanh Sơn thả ra Song đồng thử, để nó đi phía trước dẫn đường, tìm kiếm đường ra.

Thân thể Song đồng thử cuộn lại thành một đoàn, biến thành một viên cầu màu vàng, rất nhanh lăn về phía trước.

“Con linh thử này của ngươi thật thú vị, thích loại phương thức dò đường này.”

Bạch Linh Nhi thuận miệng nói.

“Cũng có khả năng!”

Giọng điệu Vương Thanh Sơn bình tĩnh, một bộ dáng không muốn nhiều lời.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện bên trong một bồn địa thật lớn. Hai con viên hầu khôi lỗi thú đi ở phía trước, trên đất có một núi nhỏ hài cốt màu trắng và một hài cốt hình người. Kỳ quái là, trên người hài cốt không có trữ vật giới.

Vương Thanh Sơn bấm niệm pháp quyết, hai con viên hầu khôi lỗi thú đi nhanh đến hài cốt màu trắng. Chúng nó vung cánh tay, làm hài cốt vỡ rớt, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

“Nơi này đã có người tới, nếu trên người hắn không có trữ vật giới. Rõ ràng sau khi hắn chết đã có người tới lấy đi trữ vật giới.”

Bạch Linh Nhi phân tích.

Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi tìm kiếm ở các thi hài, cũng không tìm thấy trữ vật giới nào, càng không phát hiện dấu vết đánh nhau.

Vương Thanh Sơn đoán, những bộ hài cốt này hẳn là một người một thú, bọn họ vốn cùng một đoàn, cuối cùng chết ở nơi này.

“Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi, hy vọng sẽ có phát hiện khác.”

Vương Thanh Sơn đề nghị, hai con viên hầu khôi lỗi thú đi về phía trước, tốc độ cũng không nhanh. Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi đi theo phía sau.

Một lúc lâu sau, Vương Thanh Sơn và Bạch Linh Nhi ngừng lại, hai người chau mày.

Thần thức bọn họ nhập vào bên trong sương mù, thần thức bị hạn chế nghiêm trọng. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Phía trước có một mảng suơng mù nồng hậu, che lấp cả con đường phía trước. Hoặc là bọn họ quay trở về đường cũ, hoặc là bọn họ đi xuyên qua nơi này.

Bạch Linh Nhi nhìn về phía Vương Thanh Sơn, rồi hỏi: “Vương đạo hữu, chúng ta làm sao bây giờ?”

Thực lực của Vương Thanh Sơn mạnh hơn so với nàng, nàng tương đối coi trọng ý kiến của Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn không nói gì, bấm niệm pháp quyết, hai con viên hầu khôi lỗi thú đi vào.

Gần nửa canh giờ sau, hai con viên hầu khôi lỗi thú đi ra, chúng bước tới bên người Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn cẩn thận quan sát hai con viên hầu khôi lỗi thú, cũng không phát hiện có vết thương gì.

“Đi thôi! Chỉ cần không có cấm chế, vậy thì không thành vấn đề.”

Vương Thanh Sơn nói xong lời này, liền đi nhanh về hướng sương mù. Hai con viên hầu khôi lỗi thú đi ở phía trước, Bạch Linh Nhi vội vàng đi theo. Hai người dần biến mất bên trong sương mù dày đặc.



Một mảng núi lửa màu đỏ dài liên miên không dứt, đến những đám mây trên trời cao cũng đều là màu đỏ đậm. Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh.

Một đạo độn quang màu tím chợt xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới nơi này. Ở phía sau độn quang màu tím, còn có hai đạo thanh quang.

Độn quang màu tím vừa tiến vào bên trong núi lửa, điện thiểm lôi minh. Từng đạo tia chớp màu đỏ đánh xuống, mặt đất bốc lên lửa cháy cuồn cuộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận