Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5909:Vạn bảo tranh độ (1)

“Pháp tắc tiểu thành?”

Ánh mắt Giang Thiên Hải kinh nghi bất định.

Lôi pháp cũng không làm gì được Vương Trường Sinh, chỉ sợ chỉ có trung phẩm tiên khí mới có thể đối phó Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh căn bản không nói lời thừa, đánh ra một quyền, một nắm đấm khổng lồ màu vàng chợt lóe, cắt qua hư không, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Giang Thiên Hải. Mặt đất xé rách ra, khói bụi cuồn cuộn.

Giang Thiên Hải kinh hãi biến sắc, đang muốn tránh đi, một nhà giam màu lam thật lớn hiện ra, úp hắn ở bên trong. Mi tâm của hắn sáng lên một đạo hào quang màu lam chói mắt, một đạo kiếm quang màu lam bắn ra, đánh lên nhà giam màu lam. Một tiếng vang trầm cất lên, nhà giam màu lam tan vỡ.

Giang Thiên Hải vội vàng lấy ra một tấm khiên hào quang màu lam lập lòe, che ở trước người, phất tay áo, ba hạt châu lóe ra hào quang màu lam bắn ra, vòng quanh hắn bay lượn một vòng, hóa thành một màn nước màu lam dày đặc.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng đánh lên tấm khiên màu lam, tấm khiên màu lam giống như tờ giấy tan vỡ trong nháy mắt. Màn nước màu lam bị nắm đấm khổng lồ màu vàng đánh trúng, giống như bọt khí, nháy mắt tan vỡ.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng nện lên trên thân Giang Thiên Hải, Giang Thiên Hải trực tiếp hóa thành một mảng sương máu, hào quang màu lam lóe lên, một tấm ngọc bội màu lam hiện ra.

“Bốp!” một tiếng, ngọc bội màu lam tan vỡ, chia năm xẻ bảy.

Hư không ngoài mấy vạn dặm sáng lên một đạo hào quang màu lam chói mắt, hiện ra bóng người Giang Thiên Hải, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

“Pháp tắc tiểu thành! Ngươi thế mà đã tu luyện pháp tắc đến tiểu thành.”

Giang Thiên Hải kinh hô.

Lực pháp tắc cấp bậc nhập môn, căn bản không có khả năng thoải mái đánh tan bộ tiên khí phòng ngự.

Một tiên âm vang lên, một làn sóng âm màu lam thổi quét đến, nháy mắt đến trước mặt hắn.

Giang Thiên Hải bấm pháp quyết, nước biển quay cuồng dâng trào, một cơn sóng lớn ngập trời phóng lên cao, nghênh đón. Sóng lớn ngập trời và sóng âm màu lam va chạm, giống như lấy trứng chọi đá, nháy mắt tan vỡ.

Giang Thiên Hải phất tay áo, một bộ chiến giáp lóe ra linh quang bay ra, nháy mắt khoác lên trên người hắn, Hỗn Độn giáp trụ. Đây là thứ gia tộc tặng cho hắn, dùng để giữ mạng.

Vương Trường Sinh tu luyện pháp tắc đến tiểu thành, Uông Như Yên không có khả năng cũng tu luyện pháp tắc đến tiểu thành chứ!

Sóng âm màu lam lướt qua thân thể Giang Thiên Hải, hai mắt Giang Thiên Hải lồi ra, phun ra một ngụm tinh huyết lớn, rất nhanh từ trên cao rơi xuống. Nguyên Anh cũng chưa thể rời cơ thể, đã bị tiêu diệt. Một đạo hào quang màu lam từ trong thi thể bay ra, một hóa mười, hướng về phương hướng khác nhau bay đi. Sóng âm màu lam rất nhanh đuổi kịp mười đạo hào quang màu lam, hào quang màu lam tán loạn hết, Giang Thiên Hải thần hồn câu diệt.

Từ khi Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ra tay, đến bọn họ tiêu diệt Giang Thiên Hải, không đến ba nhịp thở, một đòn diệt sát.

Năm người bọn Mạnh Thiên Phong trợn mắt há hốc mồm, bọn họ nghe rõ ràng rành mạch.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thế mà tu luyện pháp tắc đến tiểu thành, Thiên Thần hải vực chưa bao giờ xuất hiện yêu nghiệt bực này. Giang Thiên Hải Chân Tiên đại viên mãn cũng ngăn không được một chiêu của họ, huống chi bọn hắn.

“Vương đạo hữu tha mạng, đều là Mạnh đạo hữu giựt giây, nếu không chúng ta cũng không dám xuống tay đối với các ngươi, hắn cổ động Giang đạo hữu tương lai đối phó Vương gia các ngươi.” Trần Hào mở miệng cầu xin tha thứ, vì mạng sống, bán đứng Mạnh Thiên Phong.

Vương Trường Sinh nhìn về phía Mạnh Thiên Phong, ánh mắt lạnh như băng.

Chống lại ánh mắt lạnh như băng của Vương Trường Sinh, lòng Mạnh Thiên Phong chìm đến đáy vực, hắn biết mình xong rồi, Mạnh gia cũng xong rồi.

Sớm biết Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên tu luyện pháp tắc đến tiểu thành, cho dù là Cửu Tiên tông sai khiến, Mạnh Thiên Phong cũng không dám đối phó Vương gia.

Vương Trường Sinh không nói lời thừa, đánh ra một quyền, một nắm đấm khổng lồ màu vàng lóe lên, lao thẳng đến đám người Mạnh Thiên Phong.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng còn chưa tới gần người, nước biển tách thành hai, hư không tan vỡ.

Mạnh Thiên Phong lộ vẻ mặt tuyệt vọng, hắn biết mình chạy không thoát, cũng không tính chạy, vội vàng lấy ra một tấm khiên ánh vàng rực rỡ, che ở trước người. Mạnh Thiên Mị lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra hào quang màu tím, bọn họ chết ở chỗ này không sao, chỉ cần truyền tin tức về, vậy là được rồi.

Thanh Liên tiên lữ khẳng định có cơ duyên lớn, nếu không không có khả năng tu luyện pháp tắc đến tiểu thành, Thiên Thần hải vực chưa từng xuất hiện tu sĩ Chân Tiên lợi hại như vậy. Một khi tin tức truyền ra, Vương gia đừng mơ an bình, bị diệt tộc cũng có khả năng, thế lực đối địch không có khả năng mặc cho bọn họ trưởng thành lên.

“Đưa tin? Nghĩ thật hay.”

Một thanh âm nữ tử lạnh như băng vang lên.

Mạnh Thiên Mị phát ra một tiếng hét thảm, lộ vẻ mặt thống khổ, vứt bỏ Truyền Tiên Kính trên tay.

Năm người bọn Mạnh Thiên Phong cảm giác bên tai truyền đến các loại thanh âm, tiếng sóng biển, tiếng gió, tiếng nổ, tiếng hít thở, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng máu mình chảy.

Âm pháp tắc!

Không qua bao lâu, thanh âm trở nên chói tai, bọn họ đầu váng mắt hoa, đứng cũng đứng không vững.

Nắm đấm khổng lồ màu vàng thoải mái đánh tan hộ thể linh quang của bọn họ, nện ở trên người bọn họ, năm người bọn Mạnh Thiên Phong trực tiếp hóa thành một mảng sương máu, Nguyên Anh vừa rời cơ thể, đã bị một mảng hào quang màu đen che kín, hút về bên người Vương Trường Sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận