Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7177: Di tàng?

Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, nói: “Xem ở trên mặt mũi của ngươi, được rồi! Bảo hắn tới Thanh Liên tiên đảo, chúng ta nói chuyện đi!”

“Được, ta lập tức thông báo hắn, đa tạ, Vương đạo hữu.”

Thất Hồng Đạo Tổ cảm kích nói.

Hắn lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu vàng, đánh vào một đạo pháp quyết, trên mặt gương có thể nhìn thấy một đại hán áo vàng thân hình cao lớn.

“Kim đạo hữu, thế nào rồi?”

Đại hán áo vàng sốt ruột không chờ được hỏi.

“Vương đạo hữu bằng lòng gặp ngươi, ngươi tới Thanh Liên tiên đảo đi!”

Thất Hồng Đạo Tổ nói.

“Được, ta lập tức tới, đa tạ, Kim đạo hữu.”

Đại hán áo vàng nói.

Thất Hồng Đạo Tổ thu hồi tấm gương nhỏ màu vàng, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Vương Trường Sinh.

kKhông đến nửa khắc đồng hồ, đại hán áo vàng đã chạy tới Thanh Liên tiên đảo, được Vương Nhất Hân đưa tới Thanh Liên phong.

“Tại hạ Hàn Long, ra mắt Vương đạo hữu, Vương phu nhân.”

Đại hán áo vàng ôm quyền nói, thanh âm vang dội.

“Hàn đạo hữu khách khí rồi, nghe Kim đạo hữu nói, ngươi có việc tìm chúng ta.”

Vương Trường Sinh nói.

Hàn Long sắc mặt ngưng trọng, thở dài nói: “Thực không dám giấu, đạo lữ của ta ra ngoài làm việc mất tích mấy trăm triệu năm rồi, chưa biết sống hay chết, ta đã thử rất nhiều loại biện pháp, đều chưa tìm được nàng. Nghe nói cháu nội của Vương đạo hữu tinh thông thuật bói toán thôi diễn, Kim đạo hữu lại vừa lúc quen biết Vương đạo hữu, ta lúc này mới mời Kim đạo hữu hỗ trợ.”

“Hàn đạo hữu, có thể nói một chút với chúng ta, tình huống phu nhân ngươi mất tích hay không?”

Uông Như Yên khách khí hỏi.

Hàn Long gật gật đầu, nói đơn giản một lần tình hình sự việc.

Hàn Long cùng đạo lữ Mộc Song Song tham gia đại đạo chi chiến, may mắn sống sót, Hàn Long bị thương nặng, tìm một chỗ chữa thương.

Thương thế của hắn quá nặng, Mộc Song Song ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, giúp hắn chữa thương, ở dưới Mộc Song Song chiếu cố, thương thế của hắn chậm rãi chuyển biến tốt. Mộc Song Song sau lần nào đó ra ngoài, một đi không trở lại, đã mất tích mấy trăm triệu năm.

Hàn Long đi nơi Mộc Song Song có thể đi, cũng không tìm thấy Mộc Song Song, bản mạng hồn đăng của Mộc Song Song chưa có bất cứ điều gì khác thường.

“Vương đạo hữu, đây là tình huống của phu nhân ta, cháu nội ngươi có thể thôi diễn được vị trí của nàng không?”

Hàn Long lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.

Lúc này, Vương Thu Lâm, Diệp Hải Đường và Vương Thanh Bách tới đây.

Nhìn thấy Thất Hồng Đạo Tổ cùng Hàn Long, ba người có chút kinh ngạc.

“Thu Lâm, cháu chịu khó thôi diễn một phen vị trí của Hàn phu nhân, đây là tình huống của phu nhân hắn.”

Vương Trường Sinh nói, giao ngọc giản màu xanh cho Vương Thu Lâm.

Vương Thu Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, gật gật đầu, nói: “Không thành vấn đề, cháu đi một chút sẽ trở lại.”

Nói xong lời này, hắn xoay người rời khỏi.

“Hàn đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, ngươi có biết tung tích Chu đạo hữu không?”

Vương Trường Sinh tò mò hỏi.

Theo hắn biết, trong rất nhiều Đạo Tổ của cổ Tiên Đình, thực lực Chu Điên chỉ đứng dưới Hiên Viên Kiệt, hỗn độn thú vẫn luôn tìm kiếm Chu Điên.

“Không biết, sư tổ hành tung bất định, ta cũng không rõ hành tung của lão nhân gia.”

Hàn Long lắc đầu nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, không hỏi kỹ tiếp, tán gẫu về chuyện thời đại Hỗn Độn, đặc biệt đại đạo chi chiến, Hàn Long mở ra máy hát, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Không có phu nhân ta, ta khẳng định đã chết, mặc kệ nàng ở nơi nào, ta đều phải tìm được nàng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Hàn Long nghiêm mặt nói.

Hơn nửa khắc đồng hồ sau, Vương Thu Lâm tới, lấy ra một cái ngọc giản màu xanh, đưa cho Hàn Long, nói: “Đây là điểm dừng chân của nàng ấy bây giờ.”

Hàn Long tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, nhíu mày nói: “Côn Luân tiên vực, Kim San hải vực! Không có khả năng, nơi đó ta từng đi rất nhiều lần, nàng nếu ở nơi đó, ta khẳng định sẽ phát hiện. Vương đạo hữu, ngươi có phải thôi diễn sai rồi hay không?”

“Không có, ta lặp đi lặp lại thôi diễn mấy lần, kết quả đều giống nhau, chỉ là xác định nàng ở nơi này, về phần ngươi vì sao không tìm được, ta không rõ.”

Vương Thu Lâm nói.

“Cháu nội Vương đạo hữu khẳng định sẽ không thôi diễn sai, Hàn đạo hữu, đừng quên một câu, bóng tối dưới chân đèn.”

Thất Hồng Đạo Tổ nói.

Hàn Long gật gật đầu, nói: “Được, ta tự mình đi một chuyến, Tru Tiên Kính này tặng cho Vương đạo hữu, coi như thù lao của ta, nếu là ta không tìm thấy phu nhân của ta, ta lại trở về mời ngươi hỗ trợ thôi diễn.”

Hắn lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu vàng, mặt gương có một chút vết nứt nhỏ, xem tiên khí dao động của nó, hiển nhiên là trung phẩm đạo khí.

“Không thành vấn đề, kết quả thôi diễn của ta không sai, nàng ấy khẳng định ở nơi đó, ngươi để ý nhiều hơn.”

Vương Thu Lâm đáp ứng, nhận lấy Tru Tiên Kính.

“Hàn đạo hữu, ta đi cùng ngươi một chuyến đi!”

Thất Hồng Đạo Tổ chủ động xung phong.

Hàn Long gật gật đầu, đứng dậy cáo từ, cùng Thất Hồng Đạo Tổ rời khỏi.

“Tổ phụ, có chỗ không thích hợp.”

Vẻ mặt Vương Thu Lâm ngưng trọng.

“Cái gì không thích hợp?”

Vương Trường Sinh nghi hoặc nói.

“Võ Nguyệt Bân cũng ở nơi này, điểm dừng chân giống với Mộc Song Song.”

Vương Thu Lâm nói.

“Cái gì! Võ Nguyệt Bân và Mộc Song Song đều ở nơi này?”

Vương Trường Sinh kinh ngạc nói.

“Chẳng lẽ là hỗn độn thú bắt bọn họ lại, nhốt ở nơi đó? Hay là nói nơi đó có cấm chế cường đại, vây khốn bọn họ?”

Vương Thanh Phong đoán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận