Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5496: Ai là con mồi

Thật không dễ gì đạt được một viên Chân Linh Chi Hạch, sau khi luyện hóa, chưa chắc có thể tu luyện thành chân linh, càng nhiều là tu vi tinh tiến. Nói từ trình độ nào đó, Chân Linh Chi Hạch tương đương với thuốc đại bổ.

“Không có cái gọi là độ tinh thuần huyết mạch, chân linh thế gia truyền thừa hình người cùng chân linh thế gia truyền thừa hình thái yêu thú có gì khác nhau? Tào gia các ngươi vì sao không trở thành chân linh thế gia truyền thừa chân linh hình người?”

Trường Xuân Tử nghi hoặc nói.

“Con cháu chân linh thế gia hình người tu luyện đến Đại Thừa kỳ, có thể kết hợp một thể với pháp tướng lão tổ tu thành chân linh. Con cháu chân linh thế gia hình thái yêu thú tu luyện đến Đại Thừa kỳ, huyết mạch phải tiếp cận với yêu thú, mới có thể kết hợp một thể với pháp tướng yêu thú, nhưng pháp tướng hợp thể cũng không phải vô địch, lại không thể cứng đối cứng Huyền Thiên chi bảo, bảo vật, linh trùng linh thú, trận pháp bí phù. Khai khiếu nhân tố này không thể bỏ qua, đại tộc, chân linh thế gia bị diệt không ở số ít, Tào gia chúng ta không có hứng thú.”

Tào Ngọc Chân giải thích. Tào gia nội tình thâm hậu, tộc nhân ở tiên giới tu vi cao nhất là Thái Ất Kim Tiên, thật sự xảy ra đại nạn, có thể lợi dụng đại trận đặc thù, phái tu sĩ Đại Thừa hạ giới. Ngoài ra, hộ tộc đại trận cùng hộ tộc linh thú của Tào gia cũng không phải bài trí, đối với cái gọi là chân linh huyết mạch cũng không coi trọng.

“Điều này cũng đúng, Tào phu nhân, linh trùng ngươi thả ra sao ta chưa bao giờ thấy, chẳng lẽ là linh trùng của tiên giới?”

Trường Xuân Tử tò mò hỏi, ánh mắt đặt ở trên bọ cánh cứng màu vàng, linh trùng có thể tiêu diệt chân linh, tự nhiên không tầm thường, linh trùng bình thường đã sớm bị chân linh tiêu diệt.

“Đây là Kim Chỉnh Trùng, đứng thứ bảy trăm lẻ năm tiên trùng bảng, hậu duệ của một loại chân linh. Đương nhiên, huyết mạch của Kim Chỉnh Trùng này rất mỏng manh, trùng vương là bậc tám, đối phó thụ yêu bị thương nặng không thành vấn đề.”

Tào Ngọc Chân giải thích.

Kim Chỉnh Trùng là một giống loài mới, cũng không biết là con cháu của yêu trùng nào, nó bằng vào bản thân cố gắng tu luyện thành chân linh, để lại con cháu.

“Tiên trùng bảng?”

Trường Xuân Tử hơi sửng sốt, nghe tên là biết, linh trùng có thể lên bảng không tầm thường.

“Được rồi, không nói những thứ này nữa, triệt tiêu trận pháp, đi nơi khác một chút đi! Hy vọng còn có thể gặp được chân linh khác.”

Tào Ngọc Chân thu hồi Kim Chỉnh Trùng, thúc giục.

Tào Thiên Hổ nhíu mày, lấy ra một tấm pháp bàn chín màu lóe ra linh quang, đánh vào một đạo pháp quyết, phù văn đủ mọi màu sắc tuôn ra, xoay vù vù, hóa thành một cây kim đồng hồ chín màu, kim đồng hồ chín màu nhanh chóng xoay tròn, chỉ về phía đông nam.

“Không ổn, có chân linh tới đây.”

Tào Thiên Hổ kinh hô, Chân Linh Bàn này là Huyền Thiên tàn bảo, có thể phân biệth chân linh cùng yêu thú bậc tám bình thường, đây là nội tình của siêu cấp đại tộc, chỉ có thể kiểm tra đo lường tung tích yêu thú Chân Tiên trở xuống.

“Chân linh!”

Đôi mắt Tào Ngọc Chân sáng ngời, bọn họ vừa giết một con chân linh, thế mà lại đụng tới một con chân linh, vận khí cũng quá tốt rồi nhỉ!

“Không quá thích hợp, nếu chỉ có một con chân linh, Chân Linh Bàn phản ứng sẽ không kịch liệt như vậy.”

Tào Thiên Hổ nhíu mày nói.

Tào Ngọc Vân một tay nâng một hạt châu lóe ra hào quang màu bạc, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc hẳn, nói: “Không ổn, không chỉ một con chân linh, có rất nhiều con, chân linh đã hóa hình, chạy mau.”

Nghe xong lời này, đám người Tào Ngọc Chân biến sắc hẳn.

Tào Ngọc Chân phất tay áo, một con thuyền bay màu xanh lóe ra hào quang màu xanh bay ra, linh khí kinh người, rõ ràng là Huyền Thiên chi bảo.

Tào gia có nhiều món Huyền Thiên chi bảo loại phi hành, chỉ là rất ít hiện ra trước mặt người khác. Lão tổ Tào gia chính là Thái Ất Kim Tiên, có thể phái tu sĩ Đại Thừa hạ giới, tùy tiện mang cho tộc nhân hạ giới một chút đồ, tộc nhân hạ giới đã hưởng thụ vô cùng.

Bọn họ ùn ùn đi đến trên con thuyền bay màu xanh, Tào Ngọc Chân bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy nữa.

Bọn họ chân trước mới vừa đi, một cơn cuồng phong thổi qua, một thanh niên áo đen hiện ra, trên lưng có một đôi cánh lông vũ màu đen.

“Lại là Huyền Thiên chi bảo!”

Thanh niên áo đen nhíu mày nói.

Một lát sau, sáu người bọn thiếu nữ váy đỏ chạy tới.

“Sao lại có Huyền Thiên chi bảo loại phi hành, kẻ tầm bảo đều giàu có như vậy?”

Điệp Vi chau mày.

“Có thể có Huyền Thiên chi bảo loại phi hành, nghĩ hẳn không phải thế lực bình thường. Bỏ đi, chúng ta lại đi tìm mục tiêu khác đi.”

Thiếu nữ váy đỏ phất phất tay, bảy người rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng sông băng màu trắng mênh mông vô bờ, bông tuyết bay múa đầy trời, gió lạnh thổi từng cơn.

Trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, một mảng hào quang vàng óng chói mắt sáng lên trên bầu trời, ở nơi rất xa cũng có thể nhìn thấy.

Hơn hai mươi vị tu sĩ Đại Thừa bọn Phú Hải đứng trên bầu trời, vẻ mặt lạnh như băng.

Trong tay Phú Hải nắm một cái kèn lóe ra hào quang vàng óng, đặt ở bên miệng thổi nhẹ một cái, một làn sóng âm vàng óng thổi quét ra, hào quang vàng óng điên cuồng lóe lên rồi tắt, hiện ra một con sư tử khổng lồ màu trắng máu tươi đầm đìa, bảy cái đầu đã bị chém rơi, còn lại hai cái, một sợi xích màu đỏ lóe ra linh quang cuốn lấy thân thể nó, căn bản không giãy thoát được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận