Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2646: Cướp đoạt tài nguyên tu tiên (1)

Một tiếng trầm nặng, hai thân thể tuyết tinh đoạt hồn hạt lâm sâu vào mặt đất. Chúng nó còn chưa kịp thi triển thần thông thì một tấm túi lưới kim quang lập lòe từ trên trời giáng xuống, che kín tuyết tinh đoạt hồn hạt.

Chúng nó kịch liệt giãy dụam phun ra hàn khí cuồn cuộn, đóng băng túi lưới màu vàng.

Uông Như Yên tay áo run lên, hai tấm phù triện màu xanh mờ mờ bay ram dán lên người chúng nó. Chúng nó nhất thời không hoạt động được.

Thanh Liên đảo có băng sơn vạn năm, thêm Huyền ngọc khoáng mạch, vừa lúc trảo một ít linh thú linh trùng thuộc tính băng, để lại cho hậu nhân, tăng cường nội tình gia tộc.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, túi lưới màu vàng bay trở về ống tay áo hắn biến mất.

Bọn họ bay theo khe hở đi vào. Mặt sau có động thiên khác, là một cái vết nứt lớn hơn trăm mẫu. Vách tường băng gập gềnh, đỉnh chóp treo lượng lớn băng trụ màu trắng.

Uông Như Yên lợi dụng Ô phượng pháp mục, thật cẩn thận quan sát vết nứt.

“Ồ, Tứ Quý Kiếm Tôn đã tới nơi này.”

Uông Như Yên khinh ồ một tiếng, nhìn về phía vách tường bên trái.

Vương Trường Sinh huy động thất tinh chém yêu đao,bổ vào bên trái vách tường. Một đạo đao khí màu lam mờ mờ thổi quét ra, chuẩn xác trảm ở mặt trên vách đá băng. Vách tường băng nhất thời bốn phần ngũ liệt, lượng lớn khối băng ngã xuống, lộ ra một tòa băng trụ bóng loáng hình tròn. Trên băng trụ có khắc một hàng chữ to “Lão phu Tứ Quý Kiếm Tôn, ta xuất phát từ Đông Ly giới, đi đến Thiên Lan giới, sau đó đi đến Băng Hải giới, cuối cùng là đến Thiên Hồ giới, hy vọng có thể tìm được phương pháp phi thăng.

Trừ bỏ một hàng chữ to, bên cạnh còn có một bộ bản đồ địa hình, hiển nhiên là bản đồ Phong Tuyết Uyên.

“Tứ Quý Kiếm Tôn có thể đã tới nơi này? Hắn không phải mà tổ sư gia Thái Nhất tiên môn sao?”

Hoàng Phú Quý kinh ngạc nói.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không biết là kỳ quái, bọn họ sớm chỉ biết Tứ Quý Kiếm Tôn đã tới nơi này.

Từ đoạn văn này ghi lại thì Tứ Quý Kiếm Tôn đi nói khác, tìm biện pháp trực tiếp phi thăng linh giới.

Vương Trường Sinh nhớ tới chỗ địa hỏa trì kia, có thể sẽ không phát hiện ra Tứ Quý Kiếm Tôn.

Hắn không biết mặt Tứ Quý Kiếm Tôn, càng không biết Tứ Quý Kiếm Tôn có phi thăng linh giới hay không

“Xem ra các nút không gian dẫn đến không gian khác, sẽ không biết là thông đến nơi nào.”

Uông Như Yên nhìn vè phía tấm bản đồ kia, trên mặt lộ ra chút suy nghĩ.

“Đã có bản đồ địa hình, chúng ta theo bản đồ rời khỏi nơi này trước đi. Chúng ta thu hoạch không ít, không nên tiếp tục ở lại nơi này.”

Vương Trường Sinh giọng điệu trầm xuống.

Bọn họ cẩn thận kiểm tra một chút, cũng không có phát hiện gì khác, rời khỏi băng động.

Có bản đồ Tứ Quý Kiếm Tôn để lại, bọn họ không va vào cái cấn chế gì. Chỉ là đụng tới một ít yêu thú, yêu cầm tiềm lực khá lứn, Vương Trường Sinh đều bắt gữ. Huyết mạch yêu thú có vẻ nhiều, trực tiếp giết, thi thể yêu thú đưa cho ba người Hoàng Phú Quý, Diệp Hải Đường và Vương Anh Kiệt phân chia.

Chưa đến nửa tháng sau, bọn họ rời khỏi Phong Tuyết băng nguyên.

“Cuối cùng cũng rời khỏi nơi này.”

Hoàng Phú Quý thở pphào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi.

Vương Trường Sinh nhìn về phía chân trời, thần sắc ngưng trọng: “Có người đi ra, hình như là Thượng Quan đạo hữu.”

Vừa dứt lời, một đạo độn quang màu đỏ từ sâu bên trong Phong Tuyết băng nguyên bay ra. Không quá bao lâu, độn quang màu đỏ ngừng lại, đúng vậy là Thượng Quan Thiên Hoành.

Sắc mặt hắn tái nhợt, trên người có thể nhìn không biết bao nhiêu vết máu, tóc tai rối bù, nhìn hắn có chút chật vật.

Hắn không có bản đồ, chỉ có thể tán loạn chung quanh. Bằng vào bảo vật trên người cùng thần thông của mình, thì cuối cùng hắn cũng sống sót rời khỏi Phong Tuyết băng nguyên.

Thượng Quan Thiên Hoành mất đi một cánh tay, thực lực vẫn không thua Hoa thần sơ kỳ tu sĩ, nhưng chống lại Thanh Liên tiên lữ thì thật khó mà nói.

“Thượng Quan đạo hữu, ngươi không sao chứ?”

Vương Trường Sinh khách sáo nói. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra được là Thuợg Quan Thiên Hoành chật vật, xem ra là hắn đã trả qua không ít đau khổ.

Hắn không khỏi nghĩ đến. Nếu không có tấm bản đồ Tứ Quý Kiếm Tôn để lại, bọn họ chỉ sợ chết thảm trọng.

“Ta không có việc gì. Vương đạo hữu, Vương phu nhân, các ngươi có bản đồ Phong Tuyết uyên?”

Thượng Quan Thiên Hoành nhíu mày hỏi, vẻ mặt hoang mang.

Hắn biết trên tay Vương Trường Sinh có một món bảo vật phòng ngự mạnh mẽ. Nhưng nghĩ đến cũng bị hủy diệt, hắn vì rời khỏi Phong Tuyết uyên. Năm món linh bảo bị hủy diệt, đám người Vương Trường Sinh lông tóc như chưa tổn hại gì rời khỏi Phong Tuyết băng nguyên. Muốn nói là không có bản đồ, Thượng Quan Thiên Hoành hẳn là sẽ không tin.

“Chúng ta đụng phải bản đồ mà Tứ Quý Kiếm Tôn để lại. Dựa theo chỉ dẫn tời khỏi Phong Tuyết uyên.”

Vương Trường Sinh mở miệng giải thích.

“Tứ Quý Kiếm Tôn? Hắn thật sự đã tới nơi này?”

Thượng Quan Thiên Hoành kinh ngạc nói, vốn tưởng rằng là truyền thuyết, không nghĩ là có thật.

Tứ Quý Kiếm Tòa đi qua Thiên Lan giới, đánh bại nhiều vị Hóa Thần tu sĩ ở Thiên Lan giới, thanh danh mọi nơi.

Uông Như Yên lấy ra một mặt tiểu kính màu lam lớn bằng bàn tay đưa cho Thượng Quan Thiên Hoành. Thượng Quan Thiên Hoành đánh vào một đạo pháp quyết, mặt kinh mơ hồ một cái, xuất hiện một khối băng trụ thật lơn, có thể nhìn thấy trên băng trụ có văn tự và bản đồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận