Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2028: Hoàng Phú Quý vô liêm sỉ (2)

“Vương đạo hữu, nếu không có chuyện gì, chúng ta lập tức đi Táng Tiên hải vực, Hoàng Phú Quý cũng đi, tu sĩ môn phái khác cũng sẽ chạy tới Táng Tiên hải vực.”

Đới Nhân thúc giục.

“Đới đạo hữu chờ một lát, tại hạ đi xử lý một chút việc vặt.”

Vương Trường Sinh dặn dò Vương Mạnh Phần một lần về động hướng của hắn, cũng phát một lá bùa truyền âm cho Uông Như Yên, phái người đi Bắc Cương, bảo Vương Thanh Sơn trở về Nam Hải.

Hắn một lần này đi Táng Tiên hải vực, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về, Vương Thanh Sơn trở về tọa trấn Thanh Liên đảo tương đối ổn thỏa. Phải biết rằng, tộc nhân trong tộc đang trùng kích Nguyên Anh kỳ cũng không ít, Vương Thanh Thiến, Vương Hoa Phong, Vương Thanh Linh, Diệp Hải Đường đều đang trùng kích Nguyên Anh kỳ, Thanh Liên đảo cũng không thể xảy ra hỗn loạn.

Ngoài ra, hắn phái người nói một tiếng với Quảng Đông Nhân, mời hắn chiếu cố Thanh Liên đảo nhiều hơn, nếu gặp được phiền toái, ưu tiên bảo hộ Thanh Liên đảo.

Xử lý xong những việc này, Vương Trường Sinh theo Đới Nhân đi Táng Tiên hải vực.

...

Táng Tiên hải vực, hòn đảo hoang nào đó, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh đứng ở trên một quả đồi thấp bé, Hoàng Phú Quý cũng ở bên trong.

Hoàng Phú Quý tham sống sợ chết, nhưng hắn làm việc vẫn là đáng tin, nếu không mười đại môn phái cũng sẽ không phái người tụ tập ở Táng Tiên hải vực.

Cao tầng mười đại tông môn đã sớm phân tích, Chu Tư Hồng nếu muốn tránh né đuổi giết, trốn vào bảy đại hung địa là lựa chọn sáng suốt nhất. Mấy trăm năm trước, một quỷ vật đoạt xá tu sĩ Nguyên Anh của Âu Dương gia, trốn vào Vẫn Tiên Băng Nguyên, lúc này mới có thể tránh né đuổi giết.

“Lý đạo hữu, Trầm đạo hữu, Hoàng mỗ ngày đó ở nơi này đụng phải Chu Tư Hồng, hắn đã bị thương nặng, nếu không phải an nguy của người này liên quan đến Nam Hải tu tiên giới an bình, Hoàng mỗ đã lao ra đại chiến ba trăm hiệp với hắn. Tu sĩ chúng ta, đúng lý ra nên cân nhắc cho chúng sinh Nam Hải tu tiên giới, các ngươi nói có đúng không!”

Hoàng Phú Quý chỉ vào nơi ngày đó ẩn thân, có chút đắc ý nói, trong lòng mừng như điên.

Mười đại tông môn Nam Hải treo thưởng năm ngàn vạn linh thạch truy bắt Chu Tư Hồng, Hoàng Phú Quý chỉ là báo cáo tin tức, tự nhiên không lấy được năm ngàn vạn linh thạch, mấy trăm vạn linh thạch khẳng định có. Hắn vì kiếm thêm một ít lợi ích, tuyên bố với bên ngoài, là Vương Trường Sinh khuyên bảo hắn mãi, mời hắn đi khắp nơi tìm kiếm Chu Tư Hồng, hắn vì thế bị thương nặng, dùng lý do này đòi nhiều lợi ích hơn.

“Hoàng đạo hữu nói rất đúng, như vậy đi! Đến lúc đó ngươi theo đám người Vương đạo hữu cùng nhau vào tìm Chu Tư Hồng, độn tốc của ngươi khá nhanh, có thể báo cáo tin tức cho chúng ta, như thế nào?”

Trầm Văn Bân tựa cười mà không cười nói, vẻ mặt đầy khinh thường.

Đã sớm nghe nói Đông Hoang có tu sĩ Nguyên Anh tên Hoàng Phú Quý không biết xấu hổ, Trầm Văn Bân có chút không tin, sau khi gặp người này, hắn nghĩ không ra bất cứ lời nào để phản bác.

Hoàng Phú Quý căn bản không để ý mặt mũi, hắn nhắm chừng ngay cả hai chữ “vô sỉ” cũng không hiểu.

Bọn họ sau khi chạy tới mục tiêu, Hoàng Phú Quý vẫn luôn thổi phồng mình vĩ đại cỡ nào, vì tìm kiếm Chu Tư Hồng trả giá bao nhiêu, chịu bao nhiêu khổ, bị thương bao nhiêu lần, ở trong miệng Hoàng Phú Quý, hắn vì an nguy của Nam Hải tu tiên giới, không để ý cá nhân sinh tử tồn vong, tìm kiếm Chu Tư Hồng khắp nơi.

Nếu là những thứ này còn chưa tính, Hoàng Phú Quý quang minh chính đại đòi bọn họ đan dược chữa thương, pháp bảo, tuyệt đối là người tu tiên vô sỉ nhất Trầm Văn Bân từng gặp.

Hoàng Phú Quý sắc mặt ngưng trọng, vẻ mặt đầy chính khí nói: “Hoàng mỗ có tâm tư này, nhưng ngày xưa ở Vạn Quỷ hải vực tìm kiếm Chu Tư Hồng, Hoàng mỗ bị thương nặng, đến nay còn chưa khỏi hẳn, lòng có dư mà sức không đủ, nhưng Hoàng mỗ cũng không hối hận, vì chúng sinh Nam Hải, lão phu chịu một ít thương tổn tính là gì, nếu có đan dược chữa thương thì tốt, ta cũng có thể khôi phục nhanh một chút.”

Nói xong lời cuối cùng, hắn nhìn về phía tu sĩ Nguyên Anh khác, tu sĩ Nguyên Anh khác đều dời ánh mắt đi, không muốn đối diện với Hoàng Phú Quý.

“Được rồi, Hoàng đạo hữu, chờ giết xong Chu Tư Hồng, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi, ngươi nghỉ ngơi chốc lát, chờ đạo hữu khác tới đi!”

Lý Thiên Dương nhíu mày nói. Hoàng Phú Quý luôn thổi phồng công tích của mình, hắn nghe tới mức lỗ tai cũng có vết chai rồi.

Kẻ này, không nhận được lợi không bỏ qua.

“Đây là điều tất nhiên, Vương đạo hữu lúc trước mời Hoàng mỗ hỗ trợ, đã cho Hoàng mỗ một món pháp bảo phòng ngự, ta là loại người tham tài đó sao? Ta đã chính nghĩa từ chối, ta...”

Hoàng Phú Quý còn chưa nói xong, Trầm Văn Bân chịu không nổi nữa, ném cho Hoàng Phú Quý một cây cờ lệnh lấp lánh ánh vàng, nói: “Hoàng đạo hữu, ngươi bây giờ có thể im lặng một lát không?”

Hoàng Phú Quý hai mắt sáng ngời, đáp ứng luôn, nhận lấy cờ lệnh màu vàng.

Lý Thiên Dương lấy ra một tấm da dê màu xanh lớn hơn mười trượng, tấm da dê ghi lại là bản đồ bộ phận Táng Tiên hải vực. Tiếc nuối là, không có ai có toàn bộ bản đồ Táng Tiên hải vực, cộng thêm từ trường thiên nhiên Táng Tiên hải vực, cho dù là có Tầm Ma Bàn, cũng không nhất định có thể tìm được Chu Tư Hồng.

Ở sâu trong Táng Tiên hải vực, hòn đảo hoang nào đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận