Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4713: Chấp niệm của Hải Đường

Một tòa trang viên màu đen diện tích cực lớn, Diệp Hải Đường ngồi ở trong một đình đá màu đen, nàng trước mắt là tu vi Luyện Hư hậu kỳ.

Bọn họ sau khi gia nhập Thiên Ma cung, thường xuyên cùng nhau liên thủ chấp hành nhiệm vụ, đổi lấy tài nguyên tu tiên. Diệp Hải Đường là trận pháp sư bậc sáu, hỗ trợ bày trận có thể đạt được tài nguyên tu tiên, còn có thể bố trí trận pháp phụ trợ bản thân tu luyện, tốc độ tu luyện nhanh hơn Phương Mộc.

“Thế nào? Kiếm được tới Ma Hồn Đan rồi?” Diệp Hải Đường sốt ruột hỏi. Phương Mộc lấy ra một cái bình sứ màu đen, ném cho Diệp Hải Đường.

“Không phải ta nói ngươi, vì sao chấp nhất về lại Đông Ly giới như vậy. Ngươi nếu ở linh giới còn tốt, nơi này là Ma giới, ngươi muốn phân hồn hạ giới về Đông Ly giới độ khó rất cao, cũng thất bại bốn lần rồi, ngươi còn không từ bỏ? Ma Hồn Đan có thể lớn mạnh lực lượng phân hồn, tích góp một chút thiện công không dễ dàng, lần trước chúng ta thiếu chút nữa đã chết trên tay hai con Tam Nhãn Ma Báo bậc sáu thượng phẩm kia.”

Phương Mộc nhíu mày nói.

Diệp Hải Đường muốn thi triển bí thuật phân hồn, hạ giới quay về Đông Ly giới, độ khó khá cao, nàng cần phân hồn hạ giới trước đến giới diện lệ thuộc trực tiếp Ma giới, sau đó lại nghĩ cách tới Đông Ly giới.

Nếu là tu sĩ cấp cao của Ma giới có thể dễ dàng phân hồn hạ giới đến các giới diện bọn Đông Ly giới, hạ vị giới diện như Đông Ly giới đã sớm bị ma tộc khống chế. Cách làm bình thường là hạ giới đến giới diện lệ thuộc trực tiếp Ma giới, sau đó nghĩ cách tới giới diện khác, như vậy độ khó nhỏ một chút, nhưng xác suất thất bại vẫn như cũ rất cao, thất bại một lần, tu sĩ Luyện Hư phải tổn thất bộ phận phân hồn, cần điều dưỡng hơn ngàn năm.

Diệp Hải Đường đã thất bại bốn lần, nàng vẫn không chịu từ bỏ, nhưng phân hồn tổn thất quá nhiều, sẽ ảnh hưởng nàng tiến cấp, chỉ có thể mượn dùng ngoại vật, chậm rãi lớn mạnh thần hồn, như vậy ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

“Chuyện ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản ta, ta nhất định phải về xem chút.” Diệp Hải Đường nghiêm mặt nói.

“Trở về lại có thể thế nào? Bác ngươi bọn họ nếu chưa phi thăng, đã thân tử đạo tiêu, Vương gia nếu còn tồn tại, các hậu bối đó có mấy ai biết ngươi? Nếu là bọn họ phi thăng linh giới, ngươi cũng không có cách nào liên hệ được bọn họ. Đông Ly giới cùng linh giới mất đi liên hệ nhiều năm, ngươi nếu thất bại vài lần nữa, sẽ ảnh hưởng ngươi tiến cấp Hợp Thể.”

Phương Mộc tốt bụng khuyên nhủ.

Bằng hữu thật lòng của hắn ở Ma giới không nhiều, Diệp Hải Đường tính là một vị. Diệp Hải Đường không tìm hắn giúp, Phương Mộc là có ý tốt, lúc này mới mở miệng khuyên bảo.

Cho dù Âm Thi tông còn tồn tại, hắn và hậu bối Âm Thi tông chưa từng gặp mặt, cũng không có cảm tình gì, tự nhiên không đáng trở về.

“Ngươi nửa đường bái vào Âm Thi tông, không lý giải được cảm tình của ta đối với gia tộc, ta từ nhỏ lớn lên ở Vương gia, ta phải về xem chút, cho dù chỉ là dâng cho bọn họ một nén nhang, ta cũng hài lòng rồi. Được rồi, ngươi trở về đi! Ta chuẩn bị làm phép lần nữa, hy vọng một lần này có thể thành công.”

Diệp Hải Đường hạ lệnh đuổi khách. Phương Mộc khẽ thở dài một hơi, hóa thành một đạo độn quang rời khỏi.

“Cữu cữu, cữu nương, Thanh Sơn biểu ca, hy vọng các ngươi còn sống!”

Diệp Hải Đường lẩm bẩm, đứng dậy, nâng bước đi về phía một tòa lầu các màu đen cách đó không xa.

---

Huyền Dương giới, Càn Nguyên đại lục.

Thiên Hống sơn mạch, một ngọn núi cao ngất trong mây, đỉnh núi đặt một tòa bảo tháp tám cạnh lóe ra hào quang màu vàng kim, phụ cận có một đội tu sĩ tuần tra, trên cửa vào bảo tháp treo một tấm bảng hiệu màu vàng nhạt, bên trên viết ba chữ to màu bạc “Vạn Kinh Tháp”, linh quang lóe lên không ngừng.

Đây là chỗ Tàng Kinh Các của Thiên Hống tộc, điển tịch Thiên Hống tộc sưu tầm đều gửi ở trong Vạn Kinh Tháp. Căn cứ tu vi cao thấp cùng thân phận tra xem điển tịch, tu vi càng cao, có thể xem điển tịch càng quý giá.

Một con kền kền màu vàng hình thể thật lớn từ nơi xa bay tới, đáp ở phụ cận bảo tháp tám cạnh, một thanh niên áo vàng dáng người cao gầy đứng ở trên lưng kền kền màu vàng.

Thanh niên áo vàng thu hồi kền kền màu vàng, sải bước đi vào trong “Vạn Kinh Tháp”.

Hắn một đường ngựa quen đường cũ, tới tầng thứ mười tám, cầu thang đi thông tầng thứ mười chín có một màn hào quang màu vàng nhạt, ngăn cản đường đi của hắn.

Một giọng nam tử uy nghiêm từ tầng mười chín truyền đến: “Huyền Hâm, ngươi có chuyện gì quan trọng?”

“Đông đạo hữu, ta nghe Hầu đạo hữu nói, chúng ta kiếm được một môn công pháp kiếm tu《 Vạn Linh Kiếm Kinh 》, ta rất có hứng thú đối với công pháp này, công pháp này gửi ở kho báu không?”

Thanh niên áo vàng khách khí nói.

Một ông lão áo bào đỏ dáng người cường tráng xuyên qua màn hào quang màu vàng, xuất hiện ở trước mặt thanh niên áo vàng. Ông lão áo bào đỏ mặt trắng không râu, khí tức mạnh mẽ.

“Trước đó không lâu mới thu vào kho báu, tin tức của ngươi rất linh thông nha! Lão tổ tông nói, tu sĩ bản tộc không thể tu luyện môn công pháp này, ngươi cũng đừng có ý đồ với môn công pháp này nữa.” Ông lão áo bào đỏ giải thích.

”Chỉ cần môn công pháp đó ở nơi này, vậy là được rồi.”

Thanh niên áo vàng mỉm cười, giơ tay phải, một đạo hào quang màu vàng óng bắn ra, hướng thẳng đến ông lão áo bào đỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận