Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2548: Ngộ đạo

Bắc Cương, Kim Tước phường thị.

Kim Tước phường thị là một toà phường thị cỡ trung, được quản lý bởi ba tu tiên gia tộc.

Trần Nhạc là một tu sĩ Luyện khí kỳ. Hắn xuất thuân tán tu, ngày thường sống bằng cách liệp sát yêu thú. Linh khí thường xuyên bị hao tổn, nhưng hắn luyến tiếc không muốn đổi mới, mỗi lần đều chỉ đem đi tu bổ. Nếu thật sự không dùng được nữa, mới chịu đổi cái mới. Cũng không có cách nào khác, hắn không có tiền.

Một ngày này, hắn đang đi dạo trên đường. Cửa hàng hai bên đường có không ít thứ tốt, nhưng hắn đều mua không nổi.

Trần Nhạc đi vào một lầu các màu xanh cao ba tầng, bên bảng hiệu viết ba chữ cái to màu vàng “Linh binh các”. Đây là một binh khí điếm.

Trần Nhạc đi vào, sau đó thất vọng đi ra.

“Chào giá cũng cao quá rồi. Cần phải tiết kiệm một chút linh thạch để mua mấy tấm phù triện. Qua một đoạn thời gian ta còn muốn ra ngoài liệp sát yêu thú.”

Trần Nhạc tự quyết định, lắc lắc đầu đi về phía trước.

Hắn đi mấy chục cửa hàng binh khí diếm. Có cửa hàng chào giá quá cao, có cửa hàng căn bản không kinh doanh hình thức này, có cửa hàng chất lượng không tốt, có cửa hàng phải mười ngày nửa tháng mới có thể sửa chữa xong.

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối xuống. Dòng người trên đường lớn bắt đầu khởi động, mười phần náo nhiệt.

“Ồ, Thanh Liên đường, binh khí điếm mới mở sao!”

Trần Nhạc đứng trước cửa một tiểu điếm. Mặt tiền cửa hàng không lớn, chủ điếm là một thanh niên áo lam thân hình cao lớn. Xem linh khí dao động, hẳn là một tu sĩ Luyện khí kỳ. Trong điếm bày ra một ít linh khí, cấp bậc cũng không cao.

Hắn cố lấy dũng khí, rồi đi vào.

“Tu bổ linh khí không?”

Trần Nhạc một bên nói, một bên lấy ra một phi đao màu xanh không có chuôi. Lưỡi đao có hai chỗ hổng.

Thanh niên áo lam gật gật đầu, rồi nói: “Đương nhiên có, cửa hàng vừa mới khai trương, mười lăm khối linh thạch.”

“Khi nào có thể lấy hàng?”

Trần Nhạc truy hỏi, mười lăm khối linh thạch cũng không đắt.

“Hiện cũng không có làm ăn gì, bây giờ ta tu bổ cho ngươi. Thời gian một chén trà nhỏ có thể lấy hàng.”

Thanh niên áo lam cười nói.

Trần Nhạc lộ thần sắc vui mừng, rồi nói: “Được, vậy kính nhờ.”

Thanh niên áo lam mở miệng hô: “Phu nhân, ngươi ra nhìn cửa hàng một chút, có khách.”

Rất nhanh, một thiếu phụ váy lam ngũ quan như hoạ đi ra từ sau viện. Thanh niên áo lam và thiếu phụ váy lam chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Bọn họ đã thể nghiệm qua cuộc sống phàm nhân, hiện tại thể nghiệm cuộc sống của tu sĩ cấp thấp.

Vương Trường Sinh đem theo phi đao màu xanh đi vào hậu viện. Uông Như Yên và Trần Nhạc nói chuyện phiếm.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh đi ra, trên tay cầm một thanh phi đao thanh quang lập loè.

Trần Nhạc mở to hai mắt nhìn. Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn còn tưởng mình mua một món binh khí mới.

“Tại hạ Trần Nhạc, còn chưa thỉnh giáo xưng hô của đạo hữu?”

Trần Nhạc khách khí hỏi.

“Tại hạ họ Vương, đây là phu nhân của ta.”

Vương Trường Sinh mỉm cười nói.

“Thì ra là Vương chưởng quầy. Đây là mười lăm khối linh thạch, về sau ta lại đến nơi này mua linh khí. Nếu chất lượng không tồi, ta sẽ đề cử đồng bạn đến.”

Trần Nhạc thanh toán linh thạch, cao hứng rời khỏi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn nhau cười, hai người đều không nói gì thêm.



Năm năm sau, Thanh Liên đường.

Vương Trường Sinh đang xem chăm chú một quyển sách cổ thật dày, Trần Nhạc đi nhanh đến. Trên mặt hắn có một vết sẹo khủng bố, tay trái không cánh mà bay.

“Vương chưởng quầy, thứ ta muốn luyện chế đã xong chưa?”

Trần Nhạc mở miệng hỏi. Vài năm này hắn đều mua linh khí ở Thanh Liên đường. Chất lượng linh khí ở Thanh Liên đường thật sự không tồi. Đáng tiếc chưởng quầy chỉ là Luyện khí kỳ, chỉ có thể luyện chế ra linh khí.

Vương Trường Sinh mỉm cười, gật gật đầu, lấy ra ba viên châu màu đỏ nhạt, rồi nói: “Ta dùng bí pháp luyện chế ra, mỗi một khoả có thể ngang với một kích của tu sĩ Trúc cơ kỳ. Trần đạo hữu phải sử dụng cẩn thận, đây là vật chỉ dùng một lần.”

“Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ. Đa tạ, Vương chưởng quầy.”

Trần Nhạc thanh toán linh thạch, cầm ba viên châu màu đỏ rời khỏi.

Uông Như Yên đi ra từ sau viện, nàng nhìn bóng lưng rời đi của Trần Nhạc. Thở dài một hơi, cất lời: “Không biết hắn còn có thể sống sót trở về hay không.”

Thanh Liên đường bán ra phù triện và linh khí, chất lượng không tồi, hấp dẫn không ít tu sĩ Luyện khí kỳ. Trôi qua một thời gian dài, bọn họ có không ít khách quen. Nhưng có một ít khách hàng quen đột nhiên mất tích. Trước khi bọn họ mất tích, đều tới Thanh Liên đường mua một ít pháp khí, đương nhiên là đi liệp sát yêu thú.

Có một chút tu sĩ Luyện khí kỳ bị trọng thương trở về, không thể tiếp tục liệp sát yêu thú. Không tiếp tục theo đuổi đại đạo trường sinh, cưới vợ sinh con, bình phàm thản nhiên qua một đời. Nếu thế hệ sau có tư chất không tốt, chỉ có thể lặp lại đường xưa của bọn họ. Nếu có được tư chất tốt, có thể bái nhập tông môn.

Tu sĩ cấp thấp cũng không dễ sống, đặc biệt là tán tu, số lượng người quay về quá ít rồi. Khách hàng cũ của bọn họn cứ mỗi năm lại đổi một lần.

“Tu tiên giống như đi ngược dòng nước, không tiến ắt phải lùi. Đây là lựa chọn của hắn, người khác không giúp được hắn. Hắn muốn đi xa hơn trên tiên đồ, chỉ có thể dựa vào chính hắn.”

Vương Trường Sinh thở dài nói. Lời này của hắn, cũng chính là nói cho Uông Như Yên nghe.

Uông Như Yên có chút suy nghĩ gật đầu, không nói gì thêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận