Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2922: Dẫn lôi thung và đại trận Ngũ lôi tru yêu

Sắc mặt Đặng Thiên Hâm hơi tái nhợt, ngực trái có một lỗ máu lớn bằng ngón tay, toát ra mùi cháy khét.

“Tại hạ nhận thua, Vương đạo hữu không cần ẩn nấp nữa, hiện thân đi!”

Đặng Thiên Hâm nhíu mày nói. Lôi tu thật đáng sợ, căn bản không cho hắn cơ hội tiếp xúc.

Lôi vân kịch liệt quay cuồng, dần hiện ra bóng người Vương Mạnh Bân.

Quanh thân hắn được vô số hồ quang màu bạc bao bọc, giống như một pho tượng lôi thần vậy. Làm cho người khác có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ.

Vương Mạnh Bân ôm quyền rồi nói: “Đã nhường rồi. Đặng đạo hữu, hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa.”

Đặng Thiên Hâm oán khí đầy mình, dù không cam lòng cũng không làm được gì Vương Mạnh Bân, chỉ có thể nhận thua.

Hắn lấy ra một bình sứ màu xanh, đưa cho Vương Mạnh Bân.

“Đi, chúng ta trở về!”

Đặng Thiên Hâm vung tay áp, hoá thành một đạo độn quang kim sắc phá không mà đi, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.

Đám người Đặng Vân Ba bị doạ giật mình, hấp tấp đuổi theo. Đoàn người xám xịt rời khỏi nơi này.

Vương Mạnh Bân bấm niệm pháp quyết, lôi vân kịch liệt quay cuồng rồi chợt tán loạn không thấy.

Chung Dương Minh nhất thời mừng rõ, thả người bay lại, khom mình hành lễ.

“Đa tạ Vương tiền bối ra tay tương trợ, Chung gia chúng ta cảm kích vô cùng.”

Chung Dương Minh thành khẩn nói. Nếu không có Vương Mạnh Bân ra tay tương trợ, hôm nay chỉ sợ là ngày diệt tộc của Chung gia.

“Chờ Chung tiên tử độ xong lôi kiếp rồi nói sau. Hy vọng nàng có thể tiến vào Hoá thần kỳ.”

Vương Mạnh Bân nhìn về phía lôi vân xa xa, ánh mắt ngưng trọng.

Tiếng lôi minh oành đùng đùng vang lên, một đạo tia chớp thô to cắt ngang chân trời, bổ về phía màn hình màu vàng.

Chung Dương Minh liên thanh nói phải, thần sắc kích động.

“Ta có chút việc muốn hỏi ngươi, đi theo ta một chuyến.”

Vương Mạnh Bân dặn dò rồi hoá thành một đạo độn quang màu bạc cắt qua phía chân trời. Hắn dừng trên một toà núi nhỏ, cách Chung gia cũng không xa.

Chung Dương Minh vội vàng đi theo, rồi dùng ở trước mặt Vương Mạnh Bân, thần sắc khẩn trương.

“Thanh Hoàn giới nơi nào có lôi điện nhiều nhất? Có địa phương xuất hiện lôi điện đặc thù không?”

Vương Mạnh Bân đi thẳng vào vấn đề, muốn luyện hoá lôi điện khác cũng không dễ dàng. Trước mắt hắn đang nắm giữ một loại lôi điện là Tử tiêu thực lôi, mà thần thông của hắn lớn hay nhỏ có quan hệ trực tiếp với lôi điện.

“Địa phương có lôi điện nhiều nhất? Vạn Cầm sơn mạch có nhiều lôi điện nhất, nhưng Kim sí điêu bậc năm chiếm cứ Vạn Cầm sơn mạch. Nếu tuỳ tiện tới gần Vạn Cầm sơn mạch, sẽ bị yêu cầm công kích.”

Chung Dương Minh nhíu mày trả lời.

“Ngoài trừ Vạn Cầm sơn mạch, còn có địa phương nào khác không? Vẫn tiên cốc thì không cần nhắc đến. một ít cấm địa cũng được, hoặc là một ít thiên lôi trận pháp.”

Vương Mạnh Bân truy hỏi, thanh âm trầm trọng.

Chung Dương Minh chau mày, rơi vào trạng thái suy nghĩ. Trong một chốc, hắn thật sự không nghĩ ra được. Hắn cũng không phải là lôi tu, căn bản không coi trọng địa phương có nhiều lôi điện.

“Quên đi, chờ Chung tiên tử độ xong lôi kiếp rồi nói sau.”

Vương Mạnh Bân am hiểu lòng người nói.

Chung Dương Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, liên thanh cảm ơn.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, cùng với tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vang lên. Lôi vân kịch liệt quay cuồng rồi hoá thành một lôi ưng màu bạc lớn hơn mười trượng. Lôi ưng từ trên cao đáp xuống, tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Chung Dương Minh căng thẳng, vẻ mặt lo lắng.

Tiếng nổ oành đùng đùng qua đi, một đoàn kiêu dương màu bạc chợt sáng lên, mười phấn bắt mắt.

Một lát sau, kiêu dương màu bạc tản đi, Chung Dương Minh lên tiếng xin lỗi rồi vội vàng hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi. Vương Mạnh Bân vẫn đứng lại tại chỗ.

Không qua bao lâu, một đạo độn quang bay ra từ Chung gia. Sau một cái chớp động thì dừng trước mặt Vương Mạnh Bân, chính là Chung Vân Tú.

Sắc mặt nàng tái nhợt, một bộ dáng nguyên khí đại thương. Xem khí tức này rõ ràng là đã tiến vào Hoá thần kỳ.

“Đa tạ Vương đạo hữu ra tay tương trợ, tiểu muội vô cùng cảm kích.”

Chung Vân Tú khuỵ thân thi lễ, cảm kích nói.

“Một cái nhấc tay mà thôi, không có gì. Chúc mừng Chung tiên tử tiến vào Hoá thần kỳ. Đúng rồi, các ngươi liên hệ được với lão tổ tông Chung gia ở linh giới không?”

Vương Mạnh Bân hỏi về chính sự. Ngoại trừ tìm Chung gia để tìm kiếm địa phương có nhiều lôi điện, hắn còn muốn mượn dùng thế lực Chung gia để phi thăng linh giới.

Hắn có thể đi vào Thanh Hoàn giới là do ngẫu nhiên, muốn trở về lại không dễ dàng.

Cho dù hắn trở về, cũng không ảnh hưởng đến đại cục của gia tộc. Dù sao gia tộc cũng đã có hai vị Hoá thần kỳ.

Vương Mạnh Bân căn bản không biết tình huống hiện tại của gia tộc. Dù sao thời điểm hắn mất tích, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vẫn còn ở Đông Ly giới.

“Không liên hệ được. Lão tổ tông Chung gia chúng ta có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện rồi, nếu không sao Đặng gia lại dám đánh tới cửa.”

Chung Vân Tú lắc đầu trả lời, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nàng vốn không muốn nói ra tình hình thực tế, nhưng nếu che lấp, nàng sẽ phải bịa ra lời nói dối thứ hai. Biên càng nhiều lời nói dối, càng dễ dàng bại lộ.

Nếu không có Vương Mạnh Bân ra tay ương trợ, Chung gia có khả năng đã bị diệt. Càng nghĩ, Chung Vân Tú càng cảm thấy nên nói sự thật.

Một điểm quan trọng nhất là, Đặng gia sở dĩ biết Chung gia không có núi dựa vào ở linh giới, lúc này mới dám giết tới cửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận