Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1722: Đắc thủ (1)

Hắn lấy ra một pháp bàn màu đen, đánh vào đó một đạo pháp quyết, sau đó dặn dờ: “Triệu sư điệt, ngươi phái người theo dõi Lý phu nhân, xem nàng đi đến những nơi nào, liên lạc cùng ai. Cẩn thận một chút, đừng để bị nàng phát hiện.”

“Vâng, Lý sư thúc.”

Đạo cô trung niên đi đến, cười nói: “Sao nào? Ngươi cũng nhìn ra được người này có vấn đề?”

“Linh thú nàng sử dụng khẳng định không phải do nàng nuôi dưỡng. Nhưng nàng qua thật tinh thông Ngự linh thuật, hy vọng không phải do thế lực đối địch phái tới!”

Lý Trinh nói xong lời cuối cùng, trong mắt xẹt qua một chút hàn quang.

Mấy năm nay, người tu tiên chết trên tay hắn không một ngàn cũng có tám trăm. Hắn từng dẫn đội diệt hai gia tộc tu tiên, trên tay dính đầy máu tươi. Đây cũng là cách hắn trèo lên được đến vị trí này.

Sau khi Thượng Quan Vi kế nhiệm chức tông chủ, dẫn dắt đệ tử Cửu U tông công thành chiếm đất. Phàm là thế lực đối nghịch Cửu U tông, đều không có kết cục tốt. Muốn đạt được càng nhiều tài nguyên tu tiên, muốn lập công, phương thúc nhanh nhất là xung phong giết kẻ địch.

Hắn trải qua năm lần tập kích, cũng may địch nhân đều bị hắn giết chết.

“Cẩn thận một chút cũng không thừa. Theo tin tức Chấp pháp điện truyền đến, lần trước chúng ta làm không sạch sẽ, để lại hậu hoạn. Chỉ cần không rời khỏi phường thị, chúng ta vẫn an toàn. Để Lưu sư huynh dẫn đệ tử mới trở về đi! Chúng ta ở đây tránh một chút, ta luôn cảm thấy vị Lý phu nhân này xuất hiện rất đột ngột.”

Đạo cô trung niên có thiện ý nhắc nhở. Cây to đón gió, Cửu U tông làm việc bá đạo, toàn bộ cao tầng, trên tay ai lại không dính máu tươi kẻ địch?

Lý Trinh gật gật đầu, rồi nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Có Dương sư thúc toạ trấn, bọn họ cũng không dám làm loạn bên trong phường thị.”

Bạch mã phi nước đại, thời gian một năm rất nhanh lại trôi qua.

Một toà sân viện biệt lập, Uông Như Yên còn đang khảy đàn, Vương Trường Sinh đang đọc sách. Hai người còn chưa cất lời, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Làm chuyện gì đều phải có kiên nhẫn, đặc biệt là đối phó với Cửu U tông. Bọn họ càng phải cẩn thận nhiều hơn.

Vương Trường Sinh đột nhiên lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Thanh âm có chút hưng phấn của Vương Thu Minh chợt vang lên: “Tổ phụ, bọn họ rời khỏi phường thị. Nhưng rời khỏi cùng Nguyên Anh tu sĩ, dường như phải đi chỗ nào đó.”

“Nguyên Anh tu sĩ? Vừa lúc, ngươi và Thanh Linh trước cử ở đó đừng ra ngoài, tiếp tục lưu lại phường thị. Chúng ta đi trước xem thế nào.”

“Vâng, tổ phụ.”

Sắc mặt Uông Như Yên lạnh lừng, tiếng đàn trở nên dồn dập hẳn lên. Mặt hồ yên tĩnh chợt vỡ tạc ra, dậy lên một cành hoa cao mấy chục trượng.

“Phu nhân, đi thôi! Vốn định bắt cá nhỏ, không nghĩ tới lại có cá lớn tự động nhảy vào.”

Mục tiêu của bọn họ vốn là Kim Nha chân nhân. Nếu có cơ hội, Nguyên Anh tu sĩ của Cửu U tông càng không có vấn đề gì.

Bên ngoài Hắc nha cốc, Lý Trinh đi theo phía sau một người nam trung niên mặc pháp bào màu tím. Bước chân bọn họ vội vàng, tựa như sốt ruột đi nơi nào đó.

Người nam trung niên lấy ra một ngọc toa màu tím dài một thước, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Ngọc toa màu tím hào quang đại trướng.

“Đều lên đi, đừng chậm trễ.”

Người nam trung niên nghiêm mặt đặn dò. Dẫn đầu nhảy lên ngọc toa, Lý Trinh và năm Kim Đan tu sĩ khác cũng nhảy lên sau.

Tử quang chợt loé, ngọc toa màu tím hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi.

Ba ngày sau, đoàn người Lý Trinh xuất hiện trên không một mảng bình nguyên hoang văng. Mặt đất có thảm thực vật rất thưa thớt, tuỳ ý có thể thấy được từng tảng đá màu đen, đến bùn đất cũng là màu đen.

Người nam trung niên đi đầu chợt nhướng mày, bấm niệm pháp quyết, ngọc toa màu tím ngừng lại.

“Không biết vị đạo hữu nào đến, nếu đã đến đây, vậy thì hiện thân đi! Cần gì phải trốn trốn tránh tránh.”

Người nam trung niên nhìn về phía sau, thần sắc lạnh lùng.

Vừa dứt lời, hư không bên ngoài vài dặm chợt sáng lên một đạo ô quang. Hiện ra một phi chu có hắc quang lưu chuyển không ngừng. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên phi chu. Bọn họ đương nhiên không sử dụng hình dáng thật.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Nguyên Anh tu sĩ Cửu U tông lại dẫn người rời khỏi phường thị. Nếu bọn họ không đuổi theo, sợ là đối phương sẽ đến một toà phường thị khác.

“Hai vị đạo hữu nhìn không quen mặt, hẳn không phải đang dùng dung mạo thật!”

Người nam trung niên nghiêm mặt nói. Đối phương lặng yên không tiếng động đi theo phía sau bọn họ. Muốn nói không có ác ý, hắn cũng không tin.

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng. Chúng ta được người nhờ vả, đến đây lấy đầu của đám các ngươi.”

Uông Như Yên đằng đằng sát khí. Tay ngọc nàng vừa lật, một cây tỳ bà đạm kim sắc xuất hiện trên tay nàng.

Tiếng tỳ bà vang lên, bắn ra mấy chục đạo quang nhận đạm kim sắc, bay thẳng đến đối diện.

Vương Trường Sinh lấy ra một bình ngọc lớn màu trắng, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Bay ra một cỗ chất lỏng màu đen. Sau khi xoay tròn chuyển động, hoá thành vô số mũi tên dài tầm hai thước. Giống như mưa sao băng, bay về hướng đối diện.

Tên màu đen này cũng không phải là chất lỏng bình thường, mà là Thiên Nguyệt thần thuỷ, tính ăn mòn rất mạnh.

Bởi vì lo lắng đối phương nhận ra thân phận bọn họ, bọn họ không dám sử dụng thần thông của mình. Ít nhất trước khi đại cục đã định, không thể sử dụng thần thông của bản thân.

Người nam trung niên bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân kim quang đại phóng. Hư không phát ra một trận vặn vẹo, vang lên tiếng “ong ong” trầm đục. Nhiều điểm kim quang chợt hiện lên, hoá thành một mặt gương màu vàng lớn hơn mười trượng.

Kim quang chợt loé, hơn trăm khoả quang cầu màu vàng lớn bằng nắm tay bay ra, nghênh đón.

Bạn cần đăng nhập để bình luận