Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2682: Huyền Ngọc băng diễm (1)

“Diệp đạo hữu, dẫn ta đi xem Tàng kinh các của các ngươi. Đúng rồi, lão tổ tông của chúng ta thích luyện khí, chế phù. Nếu có tài liệu tốt nhất, ngươi đừng ngần ngại lấy ra. Nếu có thể khiến cho lão tổ tông cao hứng, chắc chắn sẽ không bạc đãi Diệp gia các ngươi.”

Vương Hữu Vi ý vị thâm trường nói. Hắn muốn xem xét sách cổ của Diệp gia, tìm kiếm bí cảnh hoặc cấm địa, đây mới là tài phú lớn nhất. Linh thạch, mạch khoáng rồi cũng có ngày bị khai thác hết. Nếu nắm trong tay một bí cảnh hoặc cấm địa, chính là nắm giữ một chậu châu báu. Có thể gia tăng nội tình gia tộc.

“Đây là đương nhiên. Ngũ đệ, Thất đệ, các ngươi lập tức làm việc này. Nói cho các thế lực khác biết, Diệp gia chúng ta quy thuận Thanh Liên Vương gia.”

Diệp Thiên Long dặn dò vài câu. Sau đó tự mình dẫn đường cho Vương Hữu Vi và Âu Dương Minh Nguyệt.

Một lát sau, bọn họ xuất hiện ở một quảng trưởng hồng thạch rộng hơn ngàn mẫu. Mặt đất dùng một loại đá chuyên biệt màu đỏ để tạo thành, tản mát ra từng đợt sóng nhiệt mãnh liệt. Một toà cự tháp cao hơn trăm trườn toạ lạc tại trung ương quảng trường. Trên thân tháp có khắc ba chữ cái to “Sí dương tháp”, linh quang lập loè.

“Vương đạo hữu, đây là tàng kinh các của Diệp gia chúng ta. Không phải Diệp mỗ thổi phồng, chỉ xét về số lượng và chủng loại điển tịch, nếu Diệp gia chúng ta xếp thứ hai ở Thiên Hồ giới, không nhà nào dám xếp thứ nhất.”

Diệp Thiên Long ngạo nghễ nói.

Vương Hữu Vi gật gật đầu, đi vào Sí dương tháp.

Tầng thứ nhất rộng mở sáng ngời, không có giá kệ. Trên tường đá trải rộng đồ án hình hoả diễm không đồng nhất.

Diệp Thiên Long đánh một chưởng về hướng vách đá, một đoàn hoả diễm chợt sáng lên. Hoá thành một tấm ngọc giản màu đỏ, rơi trên tay hắn.

“Vương đạo hữu, đây là tư liệu và tài nguyên tu tiên của Thiên Hồ giới. Bao gồm yêu thú, mạch khoáng, bí cảnh, linh địa,… khẳng định sẽ có thiếu sót, nhưng có thể sẽ không nhiều lắm.”

Diệp Thiên Long vừa nói, vừa đưa ngọc giản màu đỏ cho Vương Hữu Vi.

Vương Hữu Vi đảo thần thức qua, trên mặt lộ ra thần sắc hứng thú.

“Táng tiên động thiên? Hiểm địa đệ nhất Thiên Hồ giới?”

Diệp Thiên Long gật gật đầu, rồi nói: “Bảy vạn năm trước, quỷ giới xâm nhập Thiên Hồ giới. Thông qua nhiều gian truân, chúng ta mới đánh đuổi được quỷ giới, phong kín thông đạo. Chiến trường của lần đại quyết chiến đó chính là Táng tiên động thiên. Hơn mười vị Hoá Thần tu sĩ ngã xuống. Nói tới, phải bàn đến thủ lãnh của quỷ giới, Vạn Quỷ chân nhân, dẫn dắt xâm nhập Thiên Hồ giới. Hắn vô cùng lợi hại, lấu một địch hai không rơi vào thế hạ phong. Nếu không phải Thiên Hồ thượng nhân vận dụng chi bảo trấn tông là Luyện yêu hồ, còn có đại thần thông của mình, cũng không thể tiêu diệt ma đầu này. Thiên Hồ tông vang danh từ đó, nơi này cũng vì vậy mà đổi tên thành Thiên hồ giới. Thiên Hồ tông trở thành đại phái đệ nhất Thiên Hồ giới. Nhưng sau trận chiến nọ, bảo này bị hư tổn nghiêm trọng, Thiên Hồ tông cũng bởi vậy mà dần suy sụp.”

“Nghe nói Thiên Hồ tông luôn muốn luyện chế một món yêu hồ. Đáng tiếc cho đến lúc Thiên Hồ tông bị diệt, cũng chưa thể luyện chế ra. Nhưng trước khi Thiên Hồ tông bị diệt, tổng đàn lại biến mất không thấy, đến nay vẫn chưa tìm được.”

Giọng điệu Diệp Thiên Long tràn ngập tiếc hận. Thiên Hồ tông có thể là cho một giới đổi tên vì mình, có thể thấy được năm đó Thiên Hồ tông có bao nhiêu cường thịnh.

Nói vậy trong bảo khố của Thiên Hồ tông có không ít bảo bối. Thứ khác không nói, tài liệu quý hiến khẳng định có không ít.

“Táng tiên động thiên ở nơi nào? Ma tộc không phái người đi tìm bảo sao?”

Vương Hữu Vi tò mò hỏi.

“Táng tiên động thiên cách hơn ngàn năm mới có một thời kỳ suy yếu. Nếu chưa tới thời kì suy yếu, cấm chế mười phần mạnh mẽ. Ma tộc phái không ít tu sĩ đi Táng tiên động thiên tìm bảo, tổn thất thảm trọng. Sau khi trải qua một lần cửu tử nhất sinh, không ai dám tiếp tục đi vào. Theo ta được biết, Trần tiền bối của ma tộc tự mình đi Táng tiên động thiên, hắn rất nhanh đã đi ra, cũng không tiếp tục đi vào nữa. Trên tay hắn có một phần bản đồ của Táng tiên động thiên.”

Diệp Thiên Long giải thích, mặt lộ vẻ khát khao.

Vương Hữu Vi gật gật đầu, dặn dò: “Ngươi giới thiệu tường tận tình huống Thiên Hồ giới cho chúng ta đi. Đặc biệt là bí cảnh và cấm địa. Nếu làm tốt, ta có thể dẫn ngươi ra mắt lão tổ tông. Quên nói với ngươi, ta là hậu nhân của Thanh Liên tiên lữ.”

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Vương Hữu Vi đầy tự hào.

Diệp Thiên Long thầm giật mình, khó trách những Nguyên Anh tu sĩ khác tự động thối lui.

“Không thành vấn đề, nghe nói có một vị Nguyên Anh tu sĩ phát hiện di chỉ của một đại tộc tu tiên, cướp đoạt được không ít bảo vật. Thế lực khác thượng môn tìm hắn, nhưng hắn đã sớm chạy rồi.”

Diệp Thiên Long cười nói. Sau khi ma tộc suy sụp, các thể lực ở Thiên Hồ giới cũng rục tịch, hoặc ôm một cái đùi to, hoặc nhân cơ hội khai chiến, thâu tóm tiểu thế lực. Thiên Hồ giới hiện tại không có trật tự, nắm tay ai lớn, người đó có thể đoạt lấy càng nhiều tài nguyên tu tiên.

“Ngươi không phải đang nói Hoàng Phú Quý chứ! Người này là một nhân vật truyền kỳ ở Đông Ly giới chúng ta. Hắn có xuất thân trộm mộ, cơ duyên xảo hợp có được công pháp tu tiên, am hiểu nhất là tầm bảo, tốc độ độn tốc không ai bằng. Tu sĩ cùng cấp không ai có thể đuổi theo hắn.”

Âu Dương Minh Nguyệt nhẹ cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận