Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6249: Tiến vào Càn Khôn khư (2)

“Có cấm chế không gian, phải đi vòng mới được.”

Uông Như Yên nói, mi tâm có một con mắt màu đỏ, chính là Ly Hỏa Chân Đồng.

“Từ bên trái vòng qua đường xá tương đối ngắn, nhưng sẽ đụng tới mấy con hỗn độn thú, bên phải khá xa, cũng có hỗn độn thú.” Vương Thôn Thiên nói.

“Vậy từ bên trái vòng qua đi!”

Vương Trường Sinh nói, đoàn người đi về phía rừng trúc bên trái.

Mặt đất phân tán không ít lá trúc, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh.

Tới chỗ sâu trong rừng trúc, ngón trỏ tay phải Vương Trường Sinh nở rộ hào quang vàng óng, hướng về mặt đất nơi nào đó nhẹ nhàng điểm một cái.

Một tiếng xé gió vang lên, một dải cầu vồng màu lam bắn ra, chuẩn xác đánh trên mặt đất.

Ầm ầm ầm, mặt đất nổ tung, hiện ra một cái hố khổng lồ.

Chân phải Vương Trường Sinh hướng về mặt đất hung hăng giẫm một cái, mặt đất vỡ toang, một con hỗn độn thú năm màu ngoại hình giống thằn lằn từ lòng đất bay ra, trên đầu nó có một lỗ thủng, không còn khí tức. Đây là một con hỗn độn thú năm màu biến dị Kim Tiên kỳ, ẩn nấp dưới lòng đất, bị Vương Trường Sinh phát hiện.

Vương Thanh Phong thu hồi thi thể con hỗn độn thú này, có thể lấy để luyện chế Diệt Tiên Tiễn.

Bọn họ tiếp tục tiến lên, trên đường đụng tới không ít hỗn độn thú, cao nhất sáu màu, đều không phải đối thủ của bọn họ, khó giải quyết là những cấm chế kia, đám người Vương Trường Sinh không dám có chút sơ ý, vì tránh đi cấm chế tốn không ít thời gian.

Hai ngày sau, bọn họ xuất hiện ở chân một ngọn núi cao hiểm trở, có thể nhìn thấy một tấm bia đá màu xanh cao hơn trăm trượng, bên trên có khắc ba chữ to màu vàng “Kim Chi phong”.

Đỉnh núi có một tòa trang viên diện tích rộng lớn, sụp đổ hơn phân nửa, sườn núi có một ít cái hố khổng lồ, tựa như là đấu pháp lưu lại.

“Cháu đi dẫn nó xuống đi! Anh Kiệt đi hái Tử Lê Tiên Quả.”

Vương Thanh Linh đề nghị.

Nếu bọn họ đấu pháp ở vườn linh dược, dao động đấu pháp có thể sẽ hủy diệt cây Tử Lê Tiên Quả.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, đồng ý phương án này.

Ngoài thân Vương Anh Kiệt nở rộ hào quang màu vàng, độn vào lòng đất. Vương Thanh Linh thả ra Vương Tước, Vương Tước đã tiến vào Kim Tiên kỳ.

Vương Tước và Vương Thanh Linh kết hợp một thể, trên lưng Vương Thanh Linh mọc ra một đôi cánh chim màu đỏ, nhẹ nhàng vỗ một cái, Vương Thanh Linh bay về phía đỉnh núi.

Không qua bao lâu, một chuỗi tiếng nổ vang dội cất lên, một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn phóng lên trời.

Vương Thanh Linh từ đỉnh núi bay xuống, tốc độ rất nhanh, một con hỗn độn thú bảy màu ngoại hình giống con chó khổng lồ lao xuống.

“Cửu thúc, nó là hỗn độn thú biến dị.” Vương Thanh Linh mở miệng nói.

Vừa dứt lời, hỗn độn thú bảy màu mở ra cái mồm như chậu máu, trong miệng có một vầng hào quang vàng óng toát ra, một cột sáng màu vàng thô to bắn ra, lao thẳng đến Vương Thanh Linh.

Vương Thanh Linh phản ứng rất nhanh, cánh chim màu đỏ trên lưng nhẹ nhàng vỗ một cái, tránh được cột sáng màu vàng, cột sáng màu vàng đánh lên mặt đất, nổ tung ra một cái hố khổng lồ, trong hố xuất hiện dấu hiệu hòa tan. Móng vuốt phải của hỗn độn thú bảy màu hướng về mặt đất hung hăng vỗ một phát, một trọng lực mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên, tốc độ của Vương Thanh Linh chậm lại, thân thể không chịu khống chế rơi về phía mặt đất. Ba tiếng xé gió chói tai vang lên, ba dải cầu vồng bắn nhanh đến, nháy mắt đã đến trước mặt hỗn độn thú bảy màu.

Hỗn độn thú bảy màu muốn tránh đi, một vòng sáng năm màu từ lòng đất bắn ra, lướt qua thân thể nó, nó như bị cố định, không nhúc nhích.

Rất nhanh, ngoài thân nó toát ra một quầng linh quang bảy màu chói mắt, rất nhanh khôi phục tự do, ba dải cầu vồng cũng đánh lên trên thân nó, truyền ra ba tiếng vang trầm, nơi bị cầu vồng màu lam đánh trúng có thêm một lỗ thủng to bằng ngón tay.

“Các ngươi muốn chết!”

Hỗn độn thú bảy màu giận dữ, phát ra một tiếng thú rống vang dội, nhanh chóng truyền ra.

Nơi xa truyền đến một tiếng rống bén nhọn chói tai, một con hỗn độn thú bảy màu ngoại hình giống dơi từ nơi xa bay tới, nó còn chưa tới gần, đã há mồm phun ra một làn sóng âm màu xanh, lao thẳng đến đám người Vương Trường Sinh.

Vương Thanh Phong nghe được thanh âm này, cảm giác lỗ tai vang ong ong, đau đớn khó chịu.

Lại là hỗn độn thú bảy màu biến dị!

Vương Trường Sinh nhíu mày, nơi này hỗn độn thú biến dị nhiều như vậy sao?

“Chủ nhân, có một con hỗn độn thú bảy màu chạy tới nơi này, mau rút.”

Vương Thôn Thiên nói.

Bọn họ tiêu diệt một con hỗn độn thú bảy màu biến dị không thành vấn đề, hai con thì khó giải quyết, nếu là ba con hỗn độn thú bảy màu biến dị, có thể toàn thân mà lui đã không tệ rồi.

“Thanh Phong, Thanh Linh, Thanh Bạch, các ngươi rút trước, chúng ta yểm hộ các ngươi.”

Vương Trường Sinh phân phó,

Hỗn độn thú bảy màu từ trên núi lao xuống, một con hỗn độn thú bảy màu khác bay tới, tựa như muốn lưu lại bọn họ.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, tung một cú đấm, Uông Như Yên đánh ra một chưởng, một nắm đấm khổng lồ màu lam cùng một bàn tay khổng lồ màu lam đón đỡ hai con hỗn độn thú bảy màu.

Ngoài thân Vương Thanh Phong nở rộ hào quang màu vàng, chui vào lòng đất, Vương Thanh Linh và Vương Thanh Bạch kết hợp một thể, cánh chim màu đỏ trên lưng nhẹ nhàng vỗ một cái, hướng về nơi xa bay đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận