Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4315: An toàn số một (2)

Đầm Thiên Mãng, một trong bảy mươi hai chỗ cứ điểm của Tích tộc.

Toàn bộ cứ điểm biến thành biển lửa màu đỏ, toàn bộ tu sĩ đóng ở một chỗ cứ điểm này bị giết, Diễm Khuyết đứng trong biển lửa màu đỏ, trên tay nắm một con thằn lằn nhỏ bé, năm ngón tay khép lại, thằn lằn nhỏ bé hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn biến mất.

Chiến sự đánh lâu như vậy, Diễm Khuyết cũng mất đi kiên nhẫn, hắn tiêu diệt tu sĩ cứ điểm nơi này, chính là muốn xem xem có thể tra được một ít tin tức về Tích tộc Đại Thừa hay không.

“Xem ra cần đi Thiên Tích sơn mạch một chuyến, Dịch Phong hẳn là biết sinh tử của hắn.”

Diễm Khuyết lẩm bẩm, bắt giữ tộc trưởng Tích tộc Dịch Phong, sưu hồn đối với gã, liền có thể biết Tích tộc Đại Thừa sống hay chết.

Hắn lục soát đi tài vật nơi đây, rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng thảo nguyên màu xanh rộng lớn, mặt đất có hơn trăm cái hố lớn bốc ra khói đen, mấy chục thi thể ngã ở trên mặt đất, có một chút là con cháu Vương gia, còn có thể nhìn thấy một ít mảnh vỡ con rối.

Vương Vĩnh Diễm sắc mặt tái nhợt, một hư ảnh hình người thật lớn lơ lửng ở trên không đỉnh đầu. Một ông lão áo bào vàng bụng phệ đứng ở đối diện hắn, một hư ảnh bọ ngựa thật lớn lơ lửng ở trên không đỉnh đầu của lão.

Vương Vĩnh Diễm vốn ở Thiên Ngưu sơn mạch, sống đang yên đang lành, nhưng cao thủ Tích tộc giết tới cửa, Huyền Nguyệt tiên tử cùng Công Tôn Ưởng cản phía sau, chống đỡ tu sĩ Hợp Thể của Tích tộc, để bọn họ chạy trốn.

“Hê hê, cho ngươi một lần cơ hội nữa, làm việc cho chúng ta, có thể tha cho ngươi không chết. Không nói dối ngươi, Huyền Thanh phái, Trấn Hải cung, Long gia, Lãnh Diễm phái đều có đệ tử đầu phục chúng ta rồi, ngươi cần gì chứ? Ngươi chết ở chỗ này, ai sẽ nhớ ngươi?”

Thanh âm ông lão áo bào vàng tràn ngập dụ hoặc. Thế lực nào cũng có loại nhu nhược, khai chiến lâu như vậy, hai bên đều có không ít tù binh, một ít hạng tham sống sợ chết, hơi bức bách một chút, liền đầu hàng.

“Hừ, không cùng tộc ta lòng nhất định khác, ta dù chết, cũng sẽ không đầu nhập vào dị tộc.”

Vương Vĩnh Diễm hừ lạnh một tiếng, phản bác.

“Ngươi không biết điều như vậy, vậy tiễn ngươi lên đường.”

Ông lão áo bào vàng sắc mặt lạnh lùng, thúc giục pháp quyết.

“Thật không? Ai tiễn ai lên đường còn không nhất định đâu!”

Một giọng nam tử lạnh như băng vang lên.

Hư không đỉnh đầu ông lão áo bào vàng nổi lên một trận gợn sóng, hào quang màu đỏ lóe lên, một viên gạch nhỏ màu đỏ bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to, mặt đất phồng lên một gò đất, gò đất nhanh chóng hướng về ông lão áo bào vàng di động.

Ông lão áo bào vàng bị dọa nhảy dựng, bấm pháp quyết, đôi mắt hư ảnh bọ ngựa đều bắn ra một đạo hào quang màu bạc, đánh trúng viên gạch khổng lồ màu đỏ.

Một con mãng xà khổng lồ màu vàng từ lòng đất chui ra, ngoài thân trải rộng vảy màu vàng, rõ ràng là một con linh thú bậc sáu.

Mãng xà khổng lồ màu vàng phun ra một ngọn lửa màu vàng, lao thẳng đến ông lão áo bào vàng, ông lão áo bào vàng bấm pháp quyết, tấm khiên màu vàng trước người nở rộ linh quang, chặn ngọn lửa màu vàng.

Viên gạch khổng lồ màu đỏ nở rộ linh quang, đập xuống, chi trước hư ảnh bọ ngựa giao nhau, đỡ viên gạch khổng lồ màu đỏ.

Hơn trăm quả cầu lửa màu đỏ thật lớn bay vút đến, nện lên hư ảnh bọ ngựa.

Ầm ầm ầm, lửa hừng hực bao phủ hư ảnh bọ ngựa.

Một tiếng xé gió chói tai vang lên, một mảng bóng côn màu trắng càn quét đến, giống như những ngọn núi lớn, nện ở trên thân hư ảnh bọ ngựa, hư ảnh bọ ngựa tán loạn biến mất.

Bóng côn màu trắng đánh lên tấm khiên màu vàng, tấm khiên màu vàng bay ngược đi, đánh lên trên người ông lão áo bào vàng, ông lão áo bào vàng bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Lão còn chưa đứng vững, một viên gạch khổng lồ màu đỏ từ trên trời giáng xuống, đập xuống.

Ông lão áo bào vàng đang muốn tránh đi, thân thể nặng tựa ức vạn cân, một trọng lực mạnh mẽ giam cầm lão ở tại chỗ, không thể động đậy.

Ngoài thân lão nở rộ hào quang màu vàng óng, trào ra vô số hồ quang màu vàng, không có tác dụng gì, viên gạch khổng lồ màu đỏ vẫn như cũ nện xuống.

Đất rung núi chuyển, một con bọ ngựa nhỏ bé từ lòng đất bay ra, một mảng linh quang màu trắng từ trên trời giáng xuống, bao phủ bọ ngựa nhỏ bé, thu vào trong một màu trắng bình ngọc.

Một con thuyền bay màu xanh từ nơi xa bay tới, Vương Vĩnh An, Vương Vĩnh Thiên, Vương Viễn Giang cùng Long Ngọc Phỉ mấy chục tu sĩ Vương gia đứng ở bên trên.

Con thuyền bay màu xanh đáp xuống trước mặt Vương Vĩnh Diễm, Vương Vĩnh Diễm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Các ngươi sao lại ở nơi này? Không phải phân tán phá vây rồi sao?”

Vương Vĩnh Diễm nghi hoặc nói.

“Cái này may mà có Vĩnh An, hắn ở một chỗ bí ẩn thành lập truyền tống trận ngẫu nhiên, chúng ta lúc này mới có thể thoát thân, không ngờ ở nơi này đụng tới ngươi.”

Vương Viễn Giang giải thích.

Vương Vĩnh Thiên thu liễm thi thể tộc nhân, bảo quản tốt thi hài của bọn họ, chờ quay về Thanh Liên đảo lại tổ chức lễ tang cho bọn họ.

“Ở nơi bí ẩn thành lập truyền tống trận ngẫu nhiên? Đây là sắp xếp của lão tổ tông sao?”

Vương Vĩnh Diễm hoang mang nói.

“Không có, bản thân ta tự chủ trương, không ngờ thật sự phát huy công dụng, an toàn số một.”

Vương Vĩnh An khiêm tốn nói, một chỗ cứ điểm lặp đi lặp lại đổi chủ, hắn cố ý ở một chỗ bí ẩn thành lập truyền tống trận ngẫu nhiên, vốn cho rằng không dùng tới, không ngờ thời khắc mấu chốt có thể cứu mình một mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận