Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5120: Đều có cơ duyên riêng (1)

Huyền Thủy Viên muốn tránh đi, một áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, nhiều chỗ kinh mạch của nó bị chấn nát, bản thân bị thương nặng, căn bản không giãy thoát được, há mồm phun ra một làn sóng âm màu lam, nháy mắt bị cầu vồng màu lam đánh tan. Cầu vồng màu lam đánh lên ngực Huyền Thủy Viên, lưu lại một vết thương khủng bố, Huyền Thủy Viên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Đừng giết ta, ta bằng lòng nhận ngươi làm chủ.”

Huyền Thủy Viên mở miệng cầu xin tha thứ.

“Vừa rồi ngươi cũng không phải là nói như vậy, ta càng thích sắc mặt của ngươi vừa rồi hơn.”

Vương Trường Sinh cười lạnh nói.

Ngón tay Uông Như Yên một lần nữa hướng tới hư không điểm nhẹ một cái, một quầng sáng màu lam thổi quét ra, nháy mắt đến trước mặt Huyền Thủy Viên.

Một tiếng hét thảm qua đi, Huyền Thủy Viên ngã xuống đất, vết thương ngoài thân không nhiều, không còn khí tức, một con khỉ vượn cỡ nhỏ vừa rời khỏi cơ thể, đã bị một quầng sáng màu lam che kín, cuốn vào trong một cái hồ lô màu lam không thấy nữa.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực lực của Huyền Thủy Viên so với Thất Thủ Diễm Mãng mạnh hơn nhiều, nếu không phải bị mười tám viên Định Hải Châu vây khốn, muốn tiêu diệt nó cũng không dễ dàng.

Thi thể Thất Thủ Diễm Mãng bị thương không nhỏ, thi thể Huyền Thủy Viên chưa chịu thương tổn nào lớn, đều có thể lấy để luyện chế huyết nhục linh khôi, chỉ xem trình độ luyện khí của Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh thu hồi thi thể chúng nó, bấm pháp quyết, mười tám viên Định Hải Châu bay về phía hắn, nhập vào ống tay áo hắn biến mất.

“May mà phu nhân tiến vào Đại Thừa kỳ, dựa vào một mình ta, muốn chém giết hai con yêu thú bậc tám căn bản không có khả năng.”

Vương Trường Sinh cười nói, đơn đả độc đấu, hắn chém giết Thất Thủ Diễm Mãng đã bị thương nặng không thành vấn đề, Huyền Thủy Viên thì khó nói.

Thần thông mới Diệt Linh Huyền Âm của Uông Như Yên lực phá hoại kinh người, đặc biệt nhằm vào những kẻ địch thân thể mạnh mẽ kia. Huyền Thủy Viên có thể cứng rắn đối kháng thượng phẩm thông thiên linh bảo Tử La Nhận, tiếp một đòn Diệt Linh Huyền Âm đã bị thương nặng, hai đòn Diệt Linh Huyền Âm trực tiếp tiêu diệt Huyền Thủy Viên. Kỳ Lân Diệt Tiên Thủ cũng phát huy tác dụng không nhỏ.

“Vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn!”

Uông Như Yên cười nói.

Nhiều năm như vậy, dưới đại đa số tình huống, bọn họ đều là kề vai chiến đấu.

Bọn họ quay về nơi ban đầu, đám người Vương Thanh Phong đang đứng ở trên lưng con rối nhện, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Cha, mẹ, yêu thú bậc tám đâu?”

Vương Thanh Phong tò mò hỏi.

“Giải quyết rồi, không ngờ đến đây liền đụng tới yêu thú bậc tám, cũng may là bậc tám hạ phẩm.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt thoải mái nói.

“Ngay cả yêu thú bậc tám cũng không phải đối thủ của Vương tiền bối, Vương tiền bối thật là hình mẫu của tu sĩ chúng ta.”

Lam Phúc Không tâng bốc, vẻ mặt đầy nét nịnh nọt.

Hắn trước mắt là Hợp Thể trung kỳ, đi Thanh Liên đảo làm khách, trao đổi đạo pháp với tu sĩ Hợp Thể của Vương gia, gặp đúng dịp đàn tràng của Huyền Linh Thiên Tôn hiện thế, Vương Trường Sinh thuận tiện mang theo Lam Phúc Không, về phần có thể đạt được cơ duyên gì hay không, liền xem chính hắn.

“Chúng ta đi tìm Bát Bảo Lưu Ly Liên, nơi này yêu thú bậc tám không ít, cẩn thận một chút.”

Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, cùng Uông Như Yên đi trở về trên lưng con rối nhện.

Con rối nhện hướng về phía Tây Bắc di động, biến mất ở trong dãy núi.

...

Một mảng rừng trúc màu xanh rộng lớn vô cùng, ở chỗ sâu trong rừng trúc truyền đến từng đợt tiếng sấm sét vang dội, từng đạo lôi quang màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía rừng trúc, khói bụi đầy trời.

Một tiếng thú rống vang dội cất lên, vô số cây trúc màu xanh bị nhổ tận gốc, bị hất bay lên trời, trực tiếp hóa thành vô số vụn gỗ.

Ngay sau đó, một cầu vồng màu xanh từ chỗ sâu trong rừng trúc bay ra, rõ ràng là một con bọ ngựa toàn thân màu xanh, ngoài thân bốc ra một làn khói đen, bụng có một vết thương khủng bố, khí tức suy yếu.

Bọ ngựa màu xanh còn chưa bay ra bao xa, một tiếng sư tử rống vang vọng thiên địa cất lên, một đạo hào quang màu trắng thô to bắn nhanh đến, đuổi theo bọ ngựa màu xanh. Bọ ngựa màu xanh bị hào quang màu trắng đánh trúng, nháy mắt đóng băng, hóa thành một khối băng thật lớn.

Một cây mâu sét ánh vàng rực rỡ bắn nhanh đến, đánh lên khối băng, khối băng chia năm xẻ bảy, tính cả thân thể bọ ngựa màu xanh cũng vỡ tan tành.

Một con bọ ngựa cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một quầng sáng màu trắng bao phủ, cuốn vào trong một cái bình ngọc màu trắng. Diệp Ngọc Hoàn bay tới, vẫy tay một cái, bình ngọc màu trắng nhập vào ống tay áo của nàng rồi biến mất.

Nàng thu hồi thi thể bọ ngựa màu xanh, bay trở về rừng rậm, xuất hiện ở một mảnh đất rộng rãi.

Tàu Băng Sư lơ lửng giữa không trung, con cháu Diệp gia đứng trên boong tàu, mặt đất gồ ghề, có nhiều cái hố khổng lồ bốc khói đen.

Cách đó không xa có một cái cây màu vàng cao hơn trăm trượng, cả cái cây to nở rộ một mảng linh quang mỏng manh, phiến lá hình tròn, mặt ngoài có một chút hoa văn màu bạc huyền ảo, tán cây thật lớn.

Nhìn từ nơi xa, như một khối đá quý thật lớn, lập lòe phát sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận