Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3436: Người quen cũ (1)

Hắn đeo một cái hộp kiếm màu đỏ tinh xảo đẹp đẽ, xem khí tức của hắn, rõ ràng là một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ.

“Phong đạo hữu, sao ngươi lại tới đây, Lâm tiền bối cũng đến đây?”

Kim Đỉnh Chân Quân nhìn thấy thanh niên áo đỏ, ngạc nhiên lẫn vui mừng đan xen.

Thanh niên áo đỏ không phải tu sĩ Hợp Thể bình thường, hắn là nhị đệ tử Phong Tiêu Dao của Thiên Hà kiếm tôn.

Thiên Hà kiếm tôn là tu sĩ Đại Thừa, giống với Huyền Thanh Tử, là thần hộ mệnh của Nhân tộc Huyền Linh đại lục, nhưng hắn mấy vạn năm không lộ mặt, hành tung bất định.

Thiên Hà kiếm tôn xuất thân tán tu, hắn không khai tông lập phái, bốn biển là nhà, nhưng hắn thu mấy đồ đệ, Phong Tiêu Dao chính là một trong số đó.

“Nghe nói dị tộc xâm phạm biên giới, ta không mời tự đến, sư phụ chưa tới, ta cũng không rõ hành tung của sư phụ.”

Phong Tiêu Dao giải thích.

“Ha ha, Phong đạo hữu tham chiến, phần thắng của chúng ta lại lớn thêm mấy phần.”

Lý Diễm cười ha ha, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Vẫn không thể sơ ý, Tinh Hỏa tộc cũng đã phái ra cao thủ, tu sĩ Hợp Thể của tiểu tộc khác cũng không dễ dàng xem nhẹ.”

Tạ Anh trịnh trọng nói.

Phong Tiêu Dao gật gật đầu, nói: “Nghe nói Tinh Hỏa tộc có một vị tu sĩ Hợp Thể họ Bạch Huyễn, người này thần thông không nhỏ.”

“Không sai, Tạ phu nhân cũng ở trên tay hắn chịu thiệt nho nhỏ.”

Hoàng Nhất Long gật đầu nói, vẻ mặt ngưng trọng.

Bạch Huyễn là cao thủ mới lên của Tinh Hỏa tộc, thần thông khá lớn, Bạch Huyễn ở Luyện Hư kỳ đã diệt nhiều tu sĩ Luyện Hư, thanh danh lan truyền lớn.

“Phong đạo hữu một đường vất vả, đi nghỉ ngơi trước đi! Mọi người trở về chọn lựa tinh anh, chuyên môn đối phó tu sĩ Luyện Hư của Tinh Hỏa tộc, lại từ hậu phương điều động một đám tu sĩ cấp cao chi viện tiền tuyến.”

Kim Đỉnh Chân Quân dặn dò vài câu, dẫn theo Phong Tiêu Dao đi xuống.

Trong thành Huyền Quang, đám người Vương Thanh Sơn tản bộ ở trên đường phố phồn hoa, con em Vương gia ánh mắt tò mò đánh giá mọi thứ chung quanh.

Vương Thanh Sơn từng đi không ít thành thị lớn, nhưng so với thành Huyền Quang, vẫn còn kém xa.

Chỉ là diện tích, thành Huyền Quang đã bỏ lại những thành trì lớn kia một đoạn dài.

Lam gia và Vương gia không cùng lệ thuộc một thế lực, sau khi tiến vào thành Huyền Quang, Lam Phúc Không liền tách ra với Vương Thanh Sơn, hướng chỗ dựa của mình đưa tin.

Trên đường đi, Vương Thanh Sơn nhìn thấy không ít tu sĩ Luyện Hư, nhưng hắn cũng không nhận biết.

Sau khi đến Huyền Dương giới, Vương Thanh Sơn đại đa số thời gian đều ở đảo Thanh Liên, rất ít ra ngoài. Hắn ra ngoài du lịch kết bạn một ít tu sĩ Hóa Thần, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, người quen cũ tiến vào Luyện Hư kỳ cũng không nhiều.

Cái này cũng không kỳ quái, Vương Thanh Sơn kết bạn đều là tu sĩ Hóa Thần môn phái nhỏ hoặc gia tộc nhỏ, tu sĩ Hóa Thần môn phái lớn hoặc gia tộc lớn, hắn không quen được mấy vị.

Lúc đi ngang qua một chỗ rẽ, một đội tu sĩ đi tới trước mặt, cầm đầu là một ông lão áo bào vàng mặt tròn mắt to, ông lão áo bào vàng có chút lưng còng, bên hông đeo một cái hồ lô màu vàng, trên quần áo bọn họ đều có một hình lá phong màu đỏ, hiển nhiên là dấu hiệu của thế lực nào đó.

Trên quần áo tu sĩ Vương gia đều thêu một đóa hoa sen màu xanh, đây là dấu hiệu gia tộc.

“Đoàn tiên tử, thật khéo nha!”

Một thanh niên áo vàng cao cao gầy gầy hướng về Đổng Tuyết Ly hô.

Vương Thanh Sơn hơi sửng sốt, nhìn về phía Đổng Tuyết Ly.

Vương Thanh Phong cũng nhìn về phía Đổng Tuyết Ly, hắn không chưa từng nghe Đổng Tuyết Ly nhắc tới người này.

“Vị đạo hữu này, ngươi nhận lầm người rồi, ta họ Đổng, không phải Đoàn tiên tử gì, mà là Vương phu nhân.”

Đổng Tuyết Ly giải thích, giọng điệu bình thản.

“Lão phu Hoàng Phong cốc La Nhất Hằng, đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Ông lão áo bào vàng hai tay ôm quyền, khách khí nói.

“Vương Thanh Sơn đảo Thanh Liên.”

Vương Thanh Sơn vội vàng đáp lễ. Gia tộc lớn hoặc môn phái lớn, Vương Thanh Sơn đều có nghe nói, hắn chưa từng nghe nói thế lực này, nhắm chừng là một thế lực nhỏ.

“Đoàn tiên tử, ngươi thật sự không nhớ rõ? Ta là La Thiên Bảo này! Ta với anh trai ngươi là bạn tốt, chúng ta đi núi sâu hái linh dược, thiếu chút nữa bị Kim Đồng Phong Lang giết, anh trai ngươi còn cho ta xem đao phổ cha ngươi để lại đó!”

Thanh niên áo vàng giải thích.

“Không biết, ta tên Đổng Tuyết Ly, không phải Đoàn tiên tử ngươi biết, ngươi nhận lầm người rồi.”

Thái độ của Đổng Tuyết Ly có chút lạnh nhạt, một bộ dáng không muốn nhiều lời.

La Thiên Bảo còn muốn tiếp tục nói cái gì, bị La Nhất Hằng ngắt lời.

“Được rồi, Thiên Bảo, vị Đổng tiểu hữu này đều nói không biết ngươi, ngươi nhận lầm người rồi.”

Nghe xong lời này, La Thiên Bảo không dám nói cái gì nữa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

“La đạo hữu, ngươi biết cứ điểm Trấn Hải cung ở nơi nào hay không? Chúng ta là phụng mệnh lệnh Trấn Hải cung đi tiền tuyến.”

Vương Thanh Sơn khách khí hỏi.

“Trấn Hải cung!”

La Nhất Hằng dâng lên sự nghiêm nghị, giọng điệu trở nên khách khí, nói: “Theo con đường này đi thẳng, rẽ trái ngàn bước, sau đó rẽ phải, đi tiếp mấy trăm bước đi.”

“Đa tạ La đạo hữu chỉ điểm, chúng ta có nhiệm vụ trong người, cáo từ trước.”

Vương Thanh Sơn chào một tiếng, đi về phía trước.

Đám người Đổng Tuyết Ly vội vàng đuổi theo, biến mất ở trong đám người.

La Thiên Bảo nhìn về phía bóng lưng Đổng Tuyết Ly rời đi, vẻ mặt đầy hoang mang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận